GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 44

Đường Gia như bắt được cơ hội hiếm có, hai mắt quét về phía trước vẻ

lo lắng, nhẹ nhàng đỡ vai cô, hỏi: “Vậy, em nói cho anh, là em không cam
lòng hay là vẫn yêu anh ta?”

Không cam lòng…. vẫn yêu anh ta?

Đúng, là cô không cam lòng, cô đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu lần. Lúc

học đại học, rụt rè cũng được, thẹn thùng cũng được, nhưng vẫn là cô
không muốn biến bản thân mình thành người phải nói trước; Sau này thì
thuận theo mà tán đồng chí hướng của anh, vì thế mà càng ngày càng lạc
lối. Thực ra trong lòng cũng đã rõ ràng rồi, cô ở nơi này còn quá nhiều
vướng bận nên chẳng thể giống anh được.

Có khi cô nghĩ, nếu có thể cùng anh ăn khoai tây suốt một mùa đông thì

chắc cũng ngọt ngào lắm. Nhưng sống mà thiếu nước thì… cô có chịu nổi
không?

Vấn đề rất đơn giản này đã phát ra một tiếng “Ding” rành rọt, sụp đổ

chút mộng tưởng cuối cùng trong cô. Nếu như hiện thực là như vậy, mộng
tưởng của cô sẽ tràn ngập sự chiều chuộng mà cô vẫn cho là tình yêu.

Duy Nghi lấy tay ôm lấy mặt, làn tóc vô tình bị làm rối tung lên như

muốn dùng mái tóc dài của mình thay cho mạng che mặt, không dám nhìn
thẳng vào thế giới.

Nhưng người đàn ông kia lại không muốn buông tay, không thuận theo

mà siết chặt vai cô: “Duy Nghi, anh thực sự không tin, em không có chút
tình cảm nào với anh sao?” Anh cứ nghĩ mãi, khóe miệng hiện rõ ý cười:
“Cận Duy Nghi, đêm hôm đó, em chỉ nhớ tới mình anh thôi phải không?”

Anh càng siết chặt hơn như không thể nào tưởng tượng nổi, cô gái này,

với những ký ức đã qua về cô để lại một ấn tượng chưa từng thất thố, ngay
cả lúc cô lạnh lùng cười cợt người khác cũng toát lên một vẻ đẹp rất ưu
nhã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.