GIỜ THỨ 25 - Trang 282

- Người Mỹ kể cũng tử tế đấy! Họ không giao chúng ta cho quân Nga!

- Vậy họ chở ta đi đâu?

Traian sầm nét mặt, hổ thẹn, nói:

- “Tới một khám đường Mỹ. Em đừng giận anh sao lại hân hoan quá thế.
Phải điên rồ lắm mới vui mừng khi bị giam ở khám đường này hơn là ở
khám đường khác.

Nhưng, đây là đến giai đoạn chót của con người ở Âu châu. Họ chỉ có thể
lựa chọn giữa hai ngục thất”.

(118)

Viên sĩ quan cười thân mật hỏi:

- Phải anh là Iohann Moritz không? Thiếu tá Đô trưởng muốn nghe chính
anh thuật chuyện vượt ngục. Có phải anh đã cứu năm lính Pháp trốn khỏi
trại giam không?

Moritz hớn hở đỏ mặt.

Anh không ngờ các sĩ quan Mỹ đem xe đến chở anh đi thuật lại chiến công
của anh. “Cho đến Thiếu tá Đô trưởng cũng nghe đến tên mình nữa!”, anh
nghĩ thầm như thế, và thấy hân hoan thích thú hơn lúc nào hết.

- Phải, tôi là Moritz đây!

Sĩ quan nói:

- Tôi có xe, anh đi với tôi.

Moritz muốn mặc áo ngoài, mang vớ, vì anh chỉ mặc áo sơ-mi, quần dài,
mang giày mà không có vớ. Nhưng viên sĩ quan hối thúc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.