GIÓ VĨNH CỬU - Trang 127

- Mình thỏa chí rồi, - Côxchia nói. - hiếm có con nào dám quay lại chịu

đạn. - Thổi nhẹ chiếc gối cao su sau lưng để làm phao bơi, cậu ta thong thả
nổi lên phía bầu trời bạc.

Pêchia cũng lấp lánh bàn chân nhái biến mất. Một đàn cá bướm màu sắc

rực rỡ kỳ lạ lôi cuốn tôi. Thông thường chúng sống trong các bụi san hô và
ở các thang đá ngầm. Làm thế nào mà chúng lại xuất hiện ở đây - một nơi
cách khá xa chỗ sinh sống của chúng? Cái

gì đã lôi cuốn chúng? Chúng bơi

lượn từng đàn cạnh những đám mây tối xẫm. Đúng là do những cục máu,
các cô nàng xinh đẹp bơi đến chiến trường. Ai đã báo cho chúng biết về
trận giao chiến? Chắc hắn chúng nghe thấy tiếng ồn ào của trận đánh và
giọng của các đenphin. Thế mới biết những tin tức lan truyền ở độ sâu của
biển cả nhanh biết chừng nào. Đang mải nghe tôi quên cả lời báo trước của
Tavi, bất thình lình thấy bị xô mạnh, rơi cả súng. Tavi đẩy tôi ra khỏi đường
bơi của con cá mập trắng dài đến mười mét. Vừa rồi Khôkhơ và Prôtây đã
tấn công nó, còn cá mập bị thủng bụng để lại một vết đỏ và lao ra phía cửa
rào chắn.

Tavi nâng tôi lên mặt nước, nó phì phì và đớp đớp trách móc. Nó đúng:

trong lúc giao chiến không được trò chuyện, há hốc mồm ra mà ngắm “cá
bướm” như vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.