GIÓ VĨNH CỬU - Trang 179

cầm cốc nước dừa. Tôi muốn uống quá chừng.

Vêra rót nước đá ở phích đưa cho tôi và nói:
- Tôi muốn học vắt sữa cá voi.
Kỳ nói:
- Lúc đầu bọn tôi tưởng cô là người ở trên vì sao bay tới.
- Tôi là người của mặt đất. Vũ trụ chỉ làm cho tôi buồn phiền.
- Cậu ấy nhầm cô với Biata, - Côxchia phúng phính thức ăn trong miệng

nói.

- Không, không bao giờ tôi rời Trái đất. Và tôi có cần thiết phải làm việc

gì ở trên vì sao?

- Sao lại không, - Côxchia nói. - Có thể trồng cây ở đó. Tảo chẳng hạn.
- Bọn mình thường xuyên gửi tảo ở dưới đất lên cho họ. Dạng vũ trụ đặc

biệt. Nhưng sống ở trên đó à? Không, không. Tôi có lẽ không chịu nổi.
Suốt ngày lơ lửng giữa đất và trời trong cái thiết bị ấy à?

Pêchia hỏi:
- Có đúng là cô đã gây được giống cây hoa trinh nữ mới biết đi không?
- Xin anh đừng nhắc đến chuyện đó!
Côxchia nói:
- Sao khiêm tốn thế? đóng góp vào một phát minh nổi tiếng thế giới, thế

mà lại khiêm tốn. Tốt hơn là cô hãy kể chuyện những cây hoa trinh nữ mới
của cô đi.

- Tôi hoàn toàn không khiêm tốn đâu. Lúc đầu tôi hơi nói quá, - Cô ta

buồn rầu bặm môi. - Những cây hoa trinh nữ mới của tôi đã chết như
Achinla của các anh. Chúng cũng muốn nhìn thế giới, nhìn vũ trụ nhỏ nhắn
của mình và chúng đã chết. Nguyên nhân là chúng biết đi quá sớm. Trẻ con
không nên đi sớm quá. Tôi rất tiếc chúng, có lẽ còn tiếc hơn con cá voi bất
hạnh của các anh. Môkimôtô an ủi tôi: “phải nên có thái độ công bằng đối
với thất bại và thành công”. Tôi cố gắng như vậy, nhưng không được.

Côxchia đưa cho cô ta chiếc cốc không:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.