GIÓ VĨNH CỬU - Trang 183

quạ đang bay trên cái nền xanh xám. Tôi chưa từng được trông thấy những
nơi cư trú như vậy. Chúng đã biến mất từ lâu. Còn lại chỉ là những nhà thờ
có các ngôi nhà hoàn toàn khác bao bọc, hoặc trơ trụi giữa đồng không
mông quạnh, hoặc trong các công viên. Kiểu nhà cửa của tổ tiên chúng ta,
cái vẻ nghèo nàn trong đó đã kéo chúng tôi lại gần bức tranh. Cả

tôi và cả

Côxchia ngắm nghía bức vẽ hồi lâu. Paven Mêphôđiêvích đứng ở đằng xa
mỉm cười.

- Ngôi nhà ngoài cùng ở bên trái là nhà của cụ tôi. Tranh ông tôi vẽ đấy.

Đẹp không?

- Rất thích! - Côxchia nói.
- Còn nữa! Nước Nga đấy! Mọi chuyện bắt đầu từ đây.
Ông mời chúng tôi vào phòng làm việc, một gian phòng rất lớn, ảnh phủ

kín tường giống như gian triển lãm ảnh. Phần lớn là ánh những buổi chiều
tà trên mặt biển, trên bờ ở những nơi khác nhau trên mặt đất.

Chủ nhân nói:
- Tôi đi pha trà đây. Cô nàng Diễm Lệ của tôi từ trước đến nay vẫn chưa

biết pha trà như thế nào. Cô ta thận trọng từng giây phút, từng động tác, giữ
nhiệt độ ở một phần trăm độ, nhưng nước chè vẫn chẳng ra gì. Chẳng qua
là thiếu sự suy nghĩ sáng tạo, mà thiếu cái đó thì làm sao pha trà cho ngon
được. Các bạn bỏ qua cho, cứ xem các bức ảnh đi. Ở đây cũng có đôi ba
tấm ảnh hay hay đấy.

Lúc ông quay ra, Côxchia nhận xét:
- Những tấm ảnh này khá đấy. Có lẽ phải có đến vài ngàn tấm và thực ra

cũng rất đẹp. Ví dụ như tấm ảnh ở bên cạnh kìa kìa.

Côxchia ngắm nghía tấm ảnh phong cảnh có lẽ là ở vùng Trung Âu thuộc

lãnh thổ Nga. Một bình nguyên nhiều gò đống. Cánh đồng, rừng tùng ảm
đạm và dải bạch dương tươi vui, hớn hở trong ánh nắng chiều tà.

Tiếp đó là những tấm ảnh rất cổ xưa hấp dẫn tôi. Những ảnh này không

nhiều lắm, treo trên tường, trước bàn làm việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.