GIÓ VĨNH CỬU - Trang 232

Côxchia ngăn họ tranh cãi khi nói vào micrô:
-

Chào các bạn! Bọn mình đang ở trong một công sự ngầm dưới đất khá

thuận tiện. Mọi việc trên đó đều do dưới này điều khiển. Đứng lại! Đừng
bước lên quảng trường kẻo các cậu lại được làm quen với anh chàng Tômi.

Bọn họ tươi tỉnh hẳn lên.
-

Tuyệt!

-

Kỳ nói, trích dẫn luôn câu châm ngôn của một nhà thông thái

Ấn Độ nào đó: - “Cầu được, ước thấy, tuy không phải bao giờ cũng tìm
được cái muốn tìm”. - Kỳ nói thêm: - Bọn mình hai lần gặp may: tìm được
cái đã tìm và cái không tìm. Hòn đảo đặc những người máy.

Đứng ở ngưỡng cửa buồng thao tác chúng tôi nhìn quanh, vẫy tay gọi

Pêchia và Kỳ. Quên mất rằng ở đây chỉ thông tin một chiều. Chúng tôi
bỗng thấy cửa trong các buồng cùng một lúc dập vào ầm ầm, rồi từ bức
tường trước mặt, một tấm thép dày cũng dần dần sập lại.

Không nói nửa lời, chúng tôi lao ra ngoài, cảm thấy những tấm cửa thép

sập kín sau lưng.

Pêchia xiết tay tôi, nói:
- Các cậu bắt chúng mình phải lo âu trong mấy giây phút thật khó chịu.

Các cậu định “bay” lên trời đây à? - cậu ta nói lại ngay cái điều bà Lia định
báo: - Hòn đảo có nguy cơ bị nổ tung. Đáng lẽ nó đã nổ từ lâu, cách đây
nhiều năm, nhưng có cái gì đó đã cản trở.

- À, bây giờ thì mình hiểu chiếc nút đỏ dùng để làm gì rồi! - Côxchia kêu

lên.

Bàn bạc với nhau xong, chúng tôi đi đến kết luận là hòn đảo còn đứng

vững. Và chúng tôi không có gì là liều lĩnh nếu như ở lại đây vài giờ để
quan sát.

Quan sát cũng thấy chẳng có gì lý thú. Máy đếm Hâygerơ cũng chẳng

chỉ ra được chỗ nào có trạm nguyên tử, có lẽ trạm nguyên tử gắn liền với
bàn điều khiển ở dưới tận cùng, được những tấm chì cách ly cẩn thận. Dù
sao thì chúng tôi cũng đi đến kết luận như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.