- Chúng ta đi chơi đi. Tôi thấy nhớ những đám đông người.
Số lớn những người du lịch tưởng chúng tôi là người của họ: đoạn đầu
của cuộc hành trình chỉ có ba ngày, vì vậy những người “ưa sống nơi cô
quạnh” chưa kịp làm quen với nhau. Tuy vậy, chúng tôi vẫn có cái gì đó
khác những người mới đến: có lẽ chúng tôi rám nắng hơn, hoặc trên nét
mặt chúng tôi không có những cảm hứng đặc biệt của những người lần đầu
tiên đặt chân lên hòn đảo hoang. Vì vậy mà những nhà du lịch giàu kinh
nghiệm đã vồ vập chúng tôi, nắm chặt tay chúng tôi như những người quen
cũ.
Trong cặp mắt họ chúng tôi trở thành những nhà chinh phục đại dương
và vũ trụ thực sự - có nghĩa là chúng tôi là đại diện của những nghề nghiệp
lãng mạn bậc nhất trên trái đất.
Chúng tôi nghe tin ngôi sao Cực Mới bừng cháy khi đang ở trại của
những nhà du lịch. Thông báo tin này cho chúng tôi là một người có chiếc
vợt bắt côn trùng. Anh chàng tóc hung, trẻ trung và vui tính vừa bắt được
một con ruồi. Anh ta kêu lên, nét mặt thật rạng rỡ:
- Các anh biết không, đây là con ruồi! Tại sao nó lại có mặt ở đây? Thật
là một sự kiện thứ hai sau ngôi sao Cực Mới.
Biata tiến lại gần anh ta. Má cô nhợt nhạt:
- Bừng cháy rồi à?
- Đã lâu rồi. Còn con ruồi thì tôi vừa mới bắt được. Chị nhìn xem nó
đang đậu và hoa văn trên cánh nó này!...
Để trả thù hộ cho Biata, Côxchia nói:
- Một loài côn trùng ở đâu đây thôi.
Mãi đến khi đã lên tàu và bắt đầu rời bến, Côxchia cam kết rằng đây là
một hòn đảo hoang, Biata mới trầm ngâm nói:
- Thử nghĩ xem, đối với anh ta con ruồi lại có ý nghĩa hơn ngôi sao Cực
Mới cơ đấy!
Vêra cười xòa. Cô ta nói chuyện với đenphin bằng máy dò âm dưới nước
và những câu trả lời của Tavi làm cho cô ta thích thú.