GIÓ VĨNH CỬU - Trang 346

cặp mắt thông minh và diện mạo khác thường: có vẻ vừa tò mò vừa nghi
hoặc.

Sau cùng là những con cá manta bơi phía trên đầu chúng tôi. Nếu những

con cá côphora có cái gì giống con người thì con cá manta có dáng dấp của
một sinh vật của hành tinh khác tình cờ bay đến trái đất. Suốt ngày đêm
chúng bơi đi đâu đó, đúng ra là chúng vỗ “cánh” bay tìm đường ra khỏi cái
thế giới này.

Khi chúng tôi bước lên bờ biển màu da cam, Biata nói:
- Tôi quên cả vì sao. Tôi càng sống càng tin tưởng thêm rằng không một

nơi nào có được vẻ đẹp và một cuộc sống hào phóng như ở chỗ chúng ta.

Vêra ôm lấy vai cô ta:
- “Chỗ chúng ta” của bạn ở đây có nghĩa là bạn nói về ngôi nhà nhỏ bé

của bạn ở Gôlixưnô chứ gì. Rõ ràng rằng muốn yêu Trái đất thật thắm thiết,
nhất thiết phải rời nó một thời gian phải không?

- Bạn nói đúng quá! Trước khi lên vũ trụ mình không hề nghĩ gì về nó.

Thật chẳng khác nào con người ta không nghĩ đến đồ ăn, thức uống và
không khí. Nhưng khi mình thấy nó bị mây mù che phủ, bị cô đơn và nhỏ
bé thì mình lại thấy thương nó như tình thương của một bà mẹ.

Các cô gái đứng né sang một bên thì thầm còn chúng tôi thì dựng trại

khá lâu. Sau đó họ đi trên mặt cát màu vàng da cam. Tiếng cười, giọng nói
của họ tuy bị sóng vỗ át đi, nhưng vẫn nghe rõ.

- Chắc lắm rồi. Không bay được đâu, - Côxchia nói.
Mấy lần tôi cứ lay thử cọc lều.
Có lẽ năm phút hay một giờ gì đó chúng tôi cứ trao đổi những câu nói dớ

dẩn: vắng các cô gái, những phút giây mới dài làm sao.

Vẫn chưa thấy họ.
- Khuya lắm rồi, - Côxchia nói và đi ra bờ nước.
Chúng tôi bơi về tàu.
Lều trại vẫn sáng lên như một bông hoa khổng lồ tên là “ngọn đuốc của

Xêlêna”. Những bông hoa xương rồng loại này thường được trồng bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.