GIÓ XOAY CHIỀU - Trang 111

Tuy nhiên ông đã có hai đứa con với bà vợ trước nên ông không thiết tha có
con nữa. Còn Élie thì rất mong có một đứa cho đỡ buồn. Nhưng nàng vẫn
chờ đợi.
Thế rồi ngày qua ngày, Đăng hay phone thăm Élie, và họ cũng thường đi ăn
cơm và đi ciné với nhau. Một hôm Đăng chịu hết nỗi sau bữa cơm, cậu hỏi
Élie :
- Mình đến phòng trọ của thằng Khoa chơi nghe chị ?
- Trời ơi ! Kỳ lắm Đăng à !
- Vậy mình đi mướn phòng ngủ.
- Để làm gì ?
- Để mình nói chuyện tự nhiên hơn.
Élie hiểu ngay tâm trạng của Đăng, nàng nói :
- Đăng không sợ gì à ?
Đăng nghe con tim chàng đang thúc đẩy mạnh bạo, cậu nói :
- Đăng yêu chị lắm ! Từ cái đêm ở nhà Phong. Đăng khổ lắm rồi !
Élie nghe trong lòng của nàng cũng rung lên, vì những lời nói của Đăng.
Nhìn đôi mắt Đăng lệ ươm tròng và đỏ. Nàng nói :
- Chị biết ! Nhưng chị giả vờ. Chứ chị cũng mến em lắm.
- Chỉ mến thôi à ?
- Như thế cũng đã quá trớn rồi !
Đăng lấy thuốc lá ra châm lửa, hít một hơi dài, và nói :
- Em học hết nỗi cả mấy tuần nay.
- Trời ơi ! Em bỏ học à ?
- Chưa hẳn ! Nhưng... nếu chị không yêu em, chắc em bỏ học quá !
Élie nghe lòng nàng thương Đăng vô cùng. Nàng nói :
- Chị là người đàn bà có chồng.
- Em biết ! Nhưng em đã yêu chị, em không cần gì hết.
Élie suy nghĩ : Mình cũng thích Đăng lắm, thích gần như yêu Đăng vậy.
Nhưng mình có chồng. Hơn nữa ba má Đăng là bạn của chồng mình. Rủi
đổ bể thì xấu hổ biết bao !
Dù nghĩ vậy. Élie cũng yếu mềm trước một chàng trai đẹp. Một ông bác sĩ
tương lai. Lý trí của nàng không cưỡng lại con tim. Nàng cùng Đăng đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.