GIÓ XOAY CHIỀU - Trang 123

Sau khi Tú Nguyên ra về, còn lại một mình Cẩm Liên trong căn nhà rộng
mênh mông. Nàng vào phòng gục đầu ngồi khóc. Mà trong lòng đang rối
rắm lắm chuyện, nàng nghĩ : Trời ơi ! Chẳng biết mình phải làm gì bây giờ
?
Trời đã về khuya, bốn bề yên lặng. Có tiếng chìa khóa mở cửa, rồi vào
nhà... vặn nhạc lên. Cẩm Liên mở cửa phòng nhè nhẹ bước ra :
- Dạ, chào anh Thái !
Thái ngước mặt lên cười :
- À, cô Cẩm Liên. Cô chưa ngủ sao ?
- Dạ, chưa !
Sao mà mắt cô sưng vù vậy ? Chắc cô khóc nhiều lắm phải không ? Tú
Nguyên, nó có đến thăm cô không ?
- Dạ, có. Ảnh lại hồi tối này.
- Chuyện của hai cô cậu tới đâu rồi ?
- Chuyện gì ?
- Thì... thì chuyện xây tổ uyên ương đó !
- Không. Không bao giờ có đâu, anh Thái à !
- Sao vậy ?
Cẩm Liên đi đến salon ngồi, và kể lể mọi điều cho Thái nghe. Thái thở ra
và lắc đầu nói :
- Thôi. Cô đừng lo. Để thong thả rồi tôi sẽ tìm việc làm cho cô.
- Tôi chẳng biết làm gì bây giờ. Tôi muốn buôn bán thì không có vốn. Thôi.
Luôn tiện, tôi cám ơn anh đã cho tôi ăn ở đây cả tháng nay. Vì mai tôi sẽ đi.
- Cô đi đâu ?
- Chưa biết ! Nhưng tôi phải đi, anh Thái à ! Thôi. Chào anh, tôi đi ngủ. -
Vâng ! Chúc cô ngủ ngon.
Sáng hôm sau, Cẩm Liên thu góp đồ đạc, mà Tú Nguyên đã sắm cho nàng
mấy tháng trước đây. Nàng xách giỏ ra đi.
Cẩm Liên đón xe Lam ra chợ Sàigòn. Nàng đi lòng vòng xin việc làm trong
mấy sạp vải, và mấy nhà hàng. Nhưng không ai chịu nhận. Nàng đến cửa
Bắc chợ Sàigòn ngồi và lóng tai nghe người nói qua, kẻ nói lại. Vì phía bên
đó, có nhiều người ngồi chờ để có mối giới thiệu việc làm. Họ ăn tiền đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.