103
khổ sở hơn trong việc tìm kiếm những kẻ tòng phạm. Trước hết là nỗi nhục
đi cầu xin: họ phải cầu xin một địa chỉ, cầu xin sự chăm sóc. của một người
thầy thuốc, một bà nữ hộ sinh; họ có thể bị từ chối với một th{i độ cao ngạo,
hoặc chịu đựng một sự đồng lõa xấu xa. Chủ động yêu cầu người khác
phạm tội, đó l| một tình thế mà phần lớn đ|n ông không biết tới, nhưng
phụ nữ trải quan trong sợ hãi và thẹn thùng. Thông thường, họ đòi hỏi sự
can thiệp ấy nhưng trong th}m t}m th khước từ nó. Họ bị giằng xé trong
chính bản thân lòng mình. Có thể nguyện vọng bột phát của họ là giữ gìn
đứa bé mà họ không cho ra đời. Dù không chủ động mong muốn sinh con
đi nữa, họ v n cảm nhận một cách khó chịu tình trạng nhập nhằng trong
hành vi của mình.
Vì tuy phá thai không phải là một h|nh động giết người nhưng c ng
không thể chỉ coi như l| một thủ thuật tránh mang thai đơn thuần: sự kiện
xảy ra là một sự mở đầu tuyệt đối nhưng lại bị người ta ngăn cản quá trình
phát triển. Một số phụ nữ bị ám ảnh bỏi ký ức về đứa bé không được chào
đời. Một nữ b{c sĩ kể trường hợp một người đ|n b| có chồng, b nh thường
về mặt t}m lý, sau khi v điều kiện sức khoẻ để trụy thai hai lần sau khi
mang thai ba th{ng, đã xây cho hai cái thai ấy hai ngôi mộ nhỏ v| chăm sóc
một cách thành kính, ngay cả sau khi đã có nhiều con. Vì vậy, nếu chính
bản thân mình gây nên việc phá thai, thì người phụ nữ càng có cảm giác
phạm tội. Nỗi ân hận trong buổi ấu thơ về cái chết của một đứa em sơ sinh,
lại sống dậy và họ cảm thấy phạm tội đã thực sự giết chết một đứa con.
Những nỗi âu sầu bệnh lý có thể thể hiện cái cảm giác tội lỗi ấy. Bên cạnh
những phụ nữ nghĩ m nh đã x}m phạm một cuộc sống khác, có nhiều
người cho rằng họ bị cắt bỏ mất một phần chính bản thân mình; từ đó nảy
sinh mối ác cảm đối với đ|n ông đã chấp nhận hay đòi hỏi sự cắt bỏ ấy.
C ng nữ b{c sĩ nói trên kể trường hợp một cô gái yêu say đắm người tình
và bản thân cô ta thiết tha muốn tiêu diệt cái thai vốn cản trở hạnh phúc
của họ. Xuất viện, cô g{i vĩnh vi n không chịu gặp lại người tình tuy v n