105
một các trơ trẽn; nhưng phụ nữ cảm nhận những mâu thu n ấy trong thịt
da bị thương tổn của mình. Họ thường quá rụt rè nên không thể kiên quyết
chống lại ác ý của đ|n ông. Vừa nghĩ m nh l| nạn nhân của một nỗi bất
công cho mình là tội phạm cho d u mình không muốn, họ vừa tự cảm thấy
bị bôi nhọ, bị sỉ nhục. Chính họ là hiện thân của lỗi lầm của đ|n ông dưới
một gương mặt cụ thể và tức thời, một gương mặt tự thân. Anh ta phạm lỗi,
nhưng tr t lỗi cho vợ; chỉ thốt ra những lời nói, giọng năn nỉ, doạ d m, lý
sự, giận dữ và quên đi nhanh; còn người vợ thì phải di n tả những lời nói
ấy trong đau đớn và trong máu. Có khi anh ta không nói nửa lời và bỏ đi;
nhưng th{i độ im lặng và trốn tránh của anh ta là một sự thanh minh còn
hiển nhiên hơn cả toàn bộ quy tắc đạo đức do nam giới xây dựng nên.
Không nên ngạc nhiên về c{i m| người ta gọi là “thói vô luân” của phụ nữ,
đề t|i ưa thích của phái ghét nữ giới. Làm sao phụ nữ không nghi ngờ một
cách xấu xa những nguyên lý cao ngạo m| đ|n ông công khai phô trương
nhưng lại tố cáo một cách bí mật? Họ không còn tin “lời nói của nam giới
khi những người n|y t{n dương phụ nữ c ng như khi t{n dương đ|n ông.
Điều chắc chắn duy nhất là cái bụng bị đ|y đoạ và chảy máu, là những
mảnh đời đỏ rực, là sự vắng bóng đứa con. Phụ nữ bắt đầu “hiểu” qua lần
ph{ thai đầu tiên. Đối với nhiều người trong số họ, thế giới sẽ không bao
giờ còn có cùng một gương mặt nữa. Nhưng, v c{c phương ph{p tr{nh
thai không được phổ biến nên ngày nay, ở Pháp, phá thai l| con đường
duy nhất mở ra cho phụ nữ khi không muốn cho ra đời những đứa trẻ
buộc phải chết đói. Một nh| văn đã nói rất đ ng “Cấm phá thai là một đạo
luật phi luân lý vì hàng ngày, hàng giờ, người ta bắt buộc phải vi phạm
nó”.
* * *
Sinh đẻ có kế họach và phá thai cho phép phụ nữ đảm nhận một cách tự
do công việc sinh nở của mình. Thực ra, quyết định việc đó, một phần là ý