- Có chuyện gì liên quan đến tôi sao?
Tên phụ tá cười cười:
- Cũng không có việc gì quan trọng lắm đâu, họ chỉ cho biết rằng liên
danh anh hiện đang bị các phần tử cộng sản núp trong bóng tối giựt dây với
những mưu đồ chính trị.
Sơn sửng sốt:
- Trời ơi! Chuyện này thật hoàn toàn bất ngờ đối với liên danh chúng
tôi. Thầy có thể cho xem những bằng chứng cụ thể được không?
Tên phụ tá ngửa cổ ra, rít một hơi thuốc. Hắn nói:
- Trong cuộc điện đàm hồi sáng, ông Phó tổng giám đốc Cảnh sát có
nói với tôi là nếu liên danh các anh muốn, họ sẵn sàng mời anh đến xem
các bằng chứng đó, phần tôi, với tư cách phụ tá khoa trưởng tôi mời anh vô
đây cũng chỉ để nhắc nhở anh biết để khi có xảy ra chuyện gì anh đừng
trách là tại sao chúng tôi không báo trước. Dẫu sao, tôi nghĩ, trừ phi anh có
hậu ý chính trị thì tôi không nói, nhưng nếu anh muốn ra trường làm giáo
sư thì tôi khuyên anh chớ nên dính líu tới những kẻ nguy hiểm… Nói cách
khác, tôi khuyên anh nên rút lui thì hơn.
Sơn dụi tắt điếu thuốc vô cái gạt tàn. Thấy anh yên lặng khá lâu tên
phụ tá cười khà khà. Hắn nói:
- Nói vậy chớ tùy anh. Nếu muốn, anh cứ tiếp tục cuộc tranh cử.
Hắn đứng lên bắt tay Sơn, anh thẫn thờ bước ra sân cỏ. Ánh nắng rực
rỡ buổi trưa làm Sơn chói mắt. Anh nhìn lên các vòm lá xanh cho đỡ khó
chịu rồi xăm xăm đi lại chỗ để xe. Mười lăm phút sau anh đến nhà Khâm.
Sơn nói:
- Thằng cha phụ tá khoa trưởng nó vừa dọa tao mày ạ.
- Nó dọa thế nào?
- Nó nói nó có bằng cớ là Việt cộng lãnh đạo liên danh mình. Tao bảo
nó cho coi thì nó nói là muốn coi thì đến Tổng Nha Cảnh Sát mà coi.
Khâm nghĩ ngợi giây lát. Hai người ngồi ngay ngoài hiên. Lát sau
Khâm nói:
- Nó nói dóc. Nếu có bằng chứng cụ thể thì nó đã quảng cáo, trưng
bày tùm lum, rồi “hốt” tụi mình cho liên danh tụi nó “độc diễn”. Đây chẳng