qua nó muốn dọa mà thôi. Mày sợ không?
- Lúc đó thì tao không sợ.
- Còn bây giờ?
- Tao ngại nó đánh rớt tao cuối năm nay.
- Không ngại. Trừ trường hợp mày không phải là sinh viên xuất sắc thì
nó có thể làm vậy lắm, nhưng mày lại là sinh viên giỏi. Trúng cử kỳ này
mày có thế mạnh trong sinh viên, tụi nó không dám dở trò “ma giáo” đâu.
Vả lại đâu phải giáo sư nào cũng xấu cũng phản động như bọn thằng phụ
tá, như thằng M. dạy chữ nôm đâu. Sơn ạ, mày phải tiếp tục.
Sơn ngồi im. Mấy ngón chân ngoe ngoe trong các quai dép. Anh nói:
- Mày nói thế nhưng tao vẫn ngại. Không tìm được cách này thì chúng
nó cũng tìm cách khác để không cho tao tốt nghiệp, chẳng hạn như chúng
bắt tao giữa kỳ thi. Chỉ cần bắt một tuần thôi cũng đủ chết tao. Thấy
không?
- Thấy, Khâm trả lời gọn, thản nhiên, nhưng tao còn thấy xa hơn mày
nữa. Tao hỏi, chẳng lẽ mày tính cả đời làm công chức cho tụi nó à? Mày
không nghĩ rằng rồi tụi nó sẽ sụp đổ và cách mạng sẽ thắng lợi hoàn toàn à?
Tại sao mày dám đặt tương lai của mày, của con cái mày vào tương lai của
bọn chúng? Mày gan thiệt Sơn à. Và ngu nữa. Đúng không?
Sơn không trả lời. Anh chỉ cười. Nụ cười tư lự. Khâm hỏi lại:
- Đúng không?
- Đúng.
- Đúng thì mày phải hứa là không rút lui.
Sơn bật cười:
- Ừ. Tao không rút lui đâu.
- Tốt lắm. Trong tình hình này chỉ cần mày giữ vững lập trường là
mình thắng.