GIỮA CƠN LỐC - Trang 126

32.

N

hững ngày cuối năm suốt từ Sài Gòn ra tới Khu 6 trời nắng tốt.

Mùa xuân chưa về nhưng hơi hướng của nó đã khơi dậy, thấp thoáng đâu
đó trên lá cây, trên những cánh rừng thưa, những quả đồi trọc.

Rẫy nương xanh ngắt, chập chùng dày đặc khắp nơi trên những khu

vực ngoại ô thành phố Long Khánh. Vườn trái cây bạt ngàn, trùng trùng
điệp điệp. Rừng cũng thay lá xanh non. Đứng ở xa trông như lúc nào cũng
có nắng trên khóm cây. Rừng thoáng, thưa, mời gọi. Giữa cái trảng trống,
xanh um một màu khổ qua rừng và hoa trinh nữ, là con đường mòn quanh
co, dẫn đi càng lúc càng sâu.

Giao liên là một em nhỏ trạc mười hai mười ba tuổi mặc chiếc áo sơ-

mi cụt tay màu xám đã cũ và một cái quần xà-lỏn màu đất sét. Hữu và
Khâm đi theo em, cho tới khi ra khỏi những khu vườn trái cây. Em giao
liên dừng lại đợi hai người.

Trước mặt họ, cụm rừng nhỏ um tùm cây, tỏa bóng mát trên con

đường mòn hun hút. Ở đâu đó trong cây lá rậm rạp ấy vang ra tiếng cười
nói của nhiều người. Em nhỏ dẫn Hữu và Khâm đi dọc theo mé rừng đến
một căn nhà lá trống trải giữa một trảng trống. Thấp thoáng có bóng người
đi ra đi vào.

- Hai anh đợi em một lát.
Em bé nói xong đi khuất sau rặng cây. Lát sau em trở ra với một thanh

niên râu rậm cạo không kỹ, dáng mập mạp chắc chắn.

- A! Té ra là Hai Tuyên! Hữu reo lên.
Hai Tuyên cười cười, trao cho hai người bạn mỗi người một cái khăn

rằn. Đã quen với nguyên tắc “ngăn cắt” hai người tự động quấn khăn che
mặt và bước theo Hai Tuyên.

- Tao chờ mày suốt hai bữa nay, Hai Tuyên nói, ăn uống gì chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.