GIỮA CƠN LỐC - Trang 130

33.

H

ữu cột võng giữa hai cây bằng lăng, Hai Tuyên nằm một bên, hai

bàn tay đan vào nhau, lót dưới gáy. Bóng nắng xuyên qua những tàng cây
thưa chạy lướt trên hai chiếc võng đưa nhè nhẹ. Rừng im lặng đến độ con
nước nhỏ chảy tận phía trong sâu cũng nghe được tiếng róc rách, còn nghe
được cả tiếng con cua đá bò trên những lối đi quen của nó, tiếng con sóc
chuyền trên cành cây cam thảo. Hữu hỏi bạn:

- Lâu nay chuyện tình cảm ra sao?
- Chưa có gì cả.
- Sao nghe anh Bảy Trung nói có rồi.
Hai Tuyên cười khà khà, rút hai tay ra khỏi gáy, bứt mấy chiếc lá

quanh mình. Anh nói:

- Kể ra thì có thể gọi là có. Còn nhỏ lắm, chỉ mới vừa “biết chuyện”

thôi.

- Ô! “biết chuyện” là được rồi. Giờ ở đâu?
- Hà Nội.
- Hà Nội à?
- Ừ. Đi học.
- Thế thì tốt quá. Hơn hẳn tao. Tao chưa có gì cả mày ạ. Ở tù mất năm

năm, người già khằng rồi mới chết chứ!

- Già gì. Tao thấy mày còn trẻ quá mà. Bao nhiêu rồi?
- Hăm tám.
- Ối giời! (Hai Tuyên giả giọng Bắc) Hai mươi tám mà già gì. Tao

hăm chín đây đã sao!

Tiếng con tắc kè ở đâu kêu lên khiến Hữu có cảm tưởng như từ nãy

giờ con vật ấy núp ở trong bụi rậm rình nghe chuyện hai người và khi nghe
xong lấy làm thích thú nên lên tiếng tán thưởng. Con tắc kè làm thinh được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.