GIỮA CƠN LỐC - Trang 131

một lát lại kêu nữa. Bắt đầu là một vài tiếng rè rè như đằng hắng lấy giọng,
rồi:

- Tắc kè! Tắc kè!
- Mày biết con tắc kè nó nói gì không?
- Nói gì?
- Con vật đó nó tinh lắm mày à. Khi thấy bộ đội miền Bắc đi qua, nó

kêu “bắc kỳ! bắc kỳ!”.

- Xạo quá, cha. Bây giờ đâu có bộ đội đi qua mà sao nó cũng kêu “bắc

kỳ”?

Hai Tuyên lại cười to hơn:
- Bây giờ nó đâu có kêu “bắc kỳ”, nó nghe mình nói chuyện tình yêu

nên nó chọc thằng cha Năm Dương.

- Năm Dương nào?
- Năm Dương hồi trước học Luật đó.
- Mà con tắc kè nó chọc giả chuyện gì?
- Chuyện tình.
- Mày nói khó hiểu quá. Câu chuyện ra sao đâu?
Hai Tuyên lại luồn hai tay xuống dưới gáy như lúc nãy, anh nói:
- Ở đây có một người đẹp. Không biết lúc trước mày đã biết chưa chớ

tao thì không. Người đẹp ấy tên là Sáu Lan. Năm Dương “chịu” Sáu Lan
lắm, giả theo “quá trời”, ở đây nhiều thằng theo Sáu Lan nhưng không
aitìnhbằng Năm Dương, nhưng rủi cho anh ta, Sáu Lan có tâm sự riêng…

Hữu cười, Hai Tuyên nói tiếp:
- Trong tình hình ấy Năm Dương nhảy vô. Không được cái “giải” gì

cả. Mày biết ở đây khi muốn diễn tả cái tình trạng “không được cái giải gì
cả” tụi này dùng tiếng lóng gì không?

- Tiếng gì?
- “Trớt he”! Mỗi lần thấy Năm Dương đi qua rừng là con tắc kè nó

chọc “Trớt he! Trớt he!”.

Hữu cười to. Vừa cười vừa tưởng tượng ra khuôn mặt tiu nghỉu của

Năm Dương khi lầm lũi đi trong tiếng kêu “khốn nạn” của con tắc kè kỳ
quái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.