GIỮA CƠN LỐC - Trang 133

34.

R

ửa chén xong Hữu rủ Khâm đi vô phía mé rừng. Trời tối mịt, con

đường mòn nhỏ chạy loanh quanh giữa vùng hoa mắc cỡ bây giờ chìm mất
trong bóng tối. Hai người gần như phải mò từng bước, nếu không, băng vô
đám “trinh nữ” gai nó cào cho rách chân, Khâm nói:

- Tối như vầy mà tôi thấy các anh ở đây đi khơi khơi không băng vô

gai cũng giỏi.

- Giỏi gì, ở quen thì chuyện đó thường quá. Anh thấy trong đó đông

chưa?

- Đông. Võng cột khắp nơi.
Thấp thoáng sau đám lá trước mặt là thứ ánh sáng vàng sẫm của mấy

ngọn đèn chai. Tiếng người nói nghe lao xao lẫn với tiếng xoay trở sột soạt
trên võng.

Võng giăng ngang, giăng dọc khắp nơi, trong nhà ngoài sân, gốc cây,

nhánh lá, cao có thấp có… Đồng chí Năm Dương ngồi bên chiếc bàn làm
bằng thân sậy giả trúc.

- Ai là Sáu Lan?
Hữu tự hỏi và kín đáo đưa mắt nhìn quanh. Ngọn đèn nhỏ không đủ

sáng, Hữu chỉ nhìn thấy lờ mờ những khuôn mặt thấp thoáng sau những
cành lá nhỏ đen thẫm hay có khi chỉ bắt gặp những đôi mắt như những con
ốc nhỏ thu mình sau lớp khăn rằn che mặt nhìn ra bên ngoài. Hơn một nửa
số người tham dự đêm nay không “ngăn cắt”, Hữu nhận ra trong số này có
nhiều bạn cũ của anh nhưng anh không tiện ra mặt.

Năm Dương bấm máy cát-xét. Đồng chí Năm Hưởng bắt đầu bài nói

chuyện của mình bằng một giọng rè rè. Mọi người đều im tiếng. Gió vi vu
trong rừng nghe xa và sâu thẳm, những đóm thuốc lá lóe sáng đây đó,
những khuôn mặt trầm ngâm hiện ra trong đêm rồi chìm mất giữa bóng tối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.