dày đặc… Giọng nói trong máy cát-xét nghe rõ như giọng người thật và có
sức lôi cuốn mọi người.
Bây giờ Hữu mới để ý là mình đang nằm ngay trên miệng hầm tránh
pháo, mỗi lần anh đưa võng, sạn đá ong trên nắp hầm rơi xuống vũng nước
đọng phía dưới nghe lõm bõm. Biết như thế nên Hữu ngừng đưa. Những
tiếng lõm bõm cũng chấm dứt, tuy nhiên lát sau nó lại nổi lên. Thì ra người
đồng chí nằm cạnh anh cũng đưa võng. Có tiếng một người nằm phía trong
chái nhà nhắc người đưa võng. Lời nhắc nhỏ thôi nhưng Hữu nằm gần nên
nghe rất rõ.
- Sáu Lan, đừng đưa võng!
Hữu giựt mình! Thì ra “núi Thái Sơn” ở trước mặt mà mình không
hay! Trời thì tối mà ngọn đèn dầu lại ở xa, Sáu Lan lại nằm lẫn sau một
cành cây chay nên Hữu không tài nào xem mặt được tuy khoảng cách hai
chiếc võng chỉ hơn một thước. Anh nằm im chờ đợi rất lâu mà vẫn không
tài nào thấy mặt được người nữ đồng chí ấy. Cuối cùng buổi nói chuyện
chấm dứt và mặc dù đây chỉ là công trình của một cuốn băng nhựa nhưng
một tràng vỗ tay cũng đã vang lên giòn giã. Thình lình con cắc kè núp ở
đâu đó lại lấy giọng và kêu lên mấy tiếng. Lập tức mọi người cười rộ lên.
Trong đám đông có nhiều tiếng nhái theo.
- Trớt he! Trớt he!
Hữu nhìn về phía Năm Dương nhưng anh đã không còn ngồi đó nữa.
Sáu Lan vẫn còn nằm im trên võng trong khi mọi người đã đứng lên đi ra
ngoài trảng trống nói chuyện phiếm. Trong căn nhà nhỏ còn lại độ bốn năm
người. Hữu gợi chuyện với Sáu Lan:
- Chị đã thấy con tắc kè đó chưa?
- Dạ, chưa.
- Trong rừng, tôi nghe nói có nhiều con tắc kè to lắm, nặng cả mười
mấy ký lô.
Câu nói dài của Hữu làm Sáu Lan nhỏm lên, quay nhìn sang. Nhờ mọi
người đi gần hết nên ánh đèn soi tới chỗ hai người nằm. Sáu Lan hỏi:
- Đồng chí nào nói giọng nghe quen quá. Đồng chí ở đâu lại vậy?