Người cha sững sờ nhìn đứa con trở về:
- Trời ơi! Chú là con của tôi đây sao?
Hai cha con ôm lấy nhau.
- Sao con biết đây mà về?
- Con về quê, thấy cảnh vật đổi khác quá. Hỏi ra thì gia đình ta đã dời
xuống đây.
Trọng đưa cha lên mấy bực thềm và đến bên bàn thờ người mẹ.
- Mấy đứa em con đâu cả rồi?
- Duy đi làm chưa về. Nó công tác ở bệnh viện. Chỉ có thằng Cang,
lúc con đi nó còn ở trong nôi, bây giờ nó nằm nhà sau. Con không thể nào
ngờ được đâu. Trọng ạ. Con đi thăm nó đi.
Trọng ngồi im, giọng ông vẫn không thay đổi, ông nói:
- Vâng, nhưng thưa cha, Tú đâu?
- Nó không ở đây. Nó ở dưới chợ với thằng nhỏ.
Hai cha con bước ra nhà sau. Người cha đẩy cánh cửa phòng:
- Cang! Cang! Cha bật đèn được không? Anh Hai con về đây.
Không thấy động tịnh gì, người cha lại gọi thêm mấy tiếng.
Ngọn đèn được bật lên tỏa ánh sáng đục trong căn phòng kín mít.
Không khí ngột ngạt và có mùi hôi.
Trọng mở rộng mấy cánh cửa sổ, ông bước lại bên giường đứa em út.
Cang nằm cong queo, trùm kín người trong một tấm “ra” bằng nỉ mỏng in
hoa lòe loẹt. Ông đưa tay nhẹ kéo tấm “ra” xuống.
Một cái đầu tiền sử bày ra trước mắt ông.
Trọng sững sờ kinh ngạc.
Còn Cang, thấy một người mặc đồ bộ đội, nó tưởng công an phường
tới bắt nó như bắt thằng Sáu Cùi ngày nào. Nó hoảng hốt lăn xuống giường,
chạy ra cửa. Trọng chặn nó lại. Ông đỡ nó nằm trong cánh tay khỏe mạnh
của mình và dịu dàng nói:
- Em chớ sợ. Anh là anh ruột của em đây mà. Anh là anh Trọng của
em đây. Em có nghe cha nói về anh không?
Cang không còn vùng vẫy nữa. Nó gần như tựa hẳn vào người anh cả.
Nó giương mắt nhìn vào khuôn mặt ông, cái nhìn man dại của con thú