GIỮA CƠN LỐC - Trang 180

45.

S

au hơn hai mươi năm, khoảng rẫy trên sườn đồi phía trước vẫn giữ

nguyên hình thể. Hình một con mèo cụt đuôi đứng ở lưng chừng núi. Hình
ảnh ấy làm người lính già xúc động. Có lẽ đó là vật duy nhất còn giữ
nguyên hình dạng, màu sắc trong suốt những năm dài.

Và dường như những đám mây sau bao nhiêu lần hợp tan vẫn trở về

giăng trên đỉnh núi thấp? Trọng cúi xuống. Nấm mồ của mẹ và của Nghi
nằm cạnh nhau. Hai tấm bia xây bằng xi-măng in những dòng chữ đỏ đã
phai màu.

Duy loay hoay đốt bó nhang thơm trong khi Hữu ra sức chặt những

bụi gai mọc lan ra chỗ mộ phần. Trọng đến bên Duy và ngồi xuống. Nén
hương cháy đã quá nửa. Đôi mắt Duy vẫn nhìn đăm đăm vào vùng khói tản
mạn, dáng ngồi của anh vụng về, xô lệch và những ngón tay đen sạm bò ra
như mấy cái rễ cây. Trọng rút bao thuốc Thăng Long ra mời Duy một điếu.
Hữu đã dọn sạch gai góc chung quanh và trở lại chỗ hai người anh mình.
Ba anh em đốt chung một que diêm. Họ ngồi yên lặng nhả khói.

Phía trước, bên những bụi chim chim, bông trang, nho dại… Tú mặc

chiếc áo lụa màu mỡ gà rộng thùng thình ngồi chơi với đứa con trên bãi cỏ
xanh. Cang cũng ở cạnh đó, mặc chiếc áo thun màu vàng sậm cao cổ. Chiếc
áo dài tay có công dụng che bớt những phần thân thể khẳng khiu của nó
bỗng nhiên đem lại cái vẻ hiền lành không ngờ.

Cang ngồi như quỳ, nhoài người về phía trước chăm chú theo dõi đứa

cháu và cặp dế đá. Chiếc quần jeans bạc-thếch-hai-đầu-gối của nó bỗng
làm sáng lên cả một vùng cỏ xanh. Trong dáng ngồi đó, nó như dài thêm
ra… Cái nước da tái xanh ấy vừa gây cảm giác bạc nhược, ốm yếu vừa toát
ra cái vẻ gì khinh bạc, giang hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.