8.
T
rường Việt Mỹ dẹp tiệm. Lại thất nghiệp.
Một buổi chiều Hữu lần mò tới nhà người đồng hương kiếm một bữa
cơm thì được biết anh ta bị bắt lính trong khi đang đi bán báo. Người vợ tỏ
ý nhờ Hữu thay anh ta làm công việc ấy để cứu vãn tình thế.
Đồng nghiệp của Hữu bây giờ không phải là những nhà giáo đạo mạo
mà là những anh thương phế binh, những chị sồn sồn có chồng đi lính hay
chết trận, những cô gái choai choai luôn miệng chưởi thề… Bạn bè của anh
còn là những đứa con nít lì lợm, rắn mắt, ăn bận lôi thôi… là những đứa bé
gái lúc nào cũng chen lấn, xô đẩy, giành giựt mỗi lần người ta chở báo ở
Hai Chí về. Hữu cũng như mọi người, cũng chen lấn, cười cợt, la lối.
Hữu dựng xe ở vỉa hè. Bạn bè của anh đã có mặt đông đủ cả. Bọn nhỏ
và các cô gái thường tới sớm, có lẽ vì thích ăn vặt. Thấy Hữu đến, người
đàn bà bán đu đủ ướp nước đá hỏi ngay:
- Ăn một dĩa chơi, nghe em?
Hữu giơ một ngón tay, xong ôm chồng báo cũ đi lại phía người đàn bà
đang cắm cúi ghi ghi chép chép giữa bốn năm người khác đang đợi chung
quanh.
Hữu đưa cái bông báo và chồng báo cũ cho chị ta.
Người đàn bà ngẩng lên, nói:
- Đổi gì nhiều quá vậy. Không được đâu.
Hữu lấy mấy tờ báo cũ đem bỏ vào túi vải rồi lại ngồi nơi vỉa hè tiếp
tục ăn phần đu đủ còn lại.
Thình lình có tiếng Honda rú lên. Mọi người đều nhìn ra đường. Hữu
ném trả chiếc đĩa nhựa cho bà hàng rong rồi chạy lại phía người đàn bà chia
báo.
- Báo về! Báo về!