Tiếng tụi nhỏ thét lên lanh lảnh. Bọn người chầu chực ở vỉa hè đều
lăng xăng sửa soạn, cười nói, la ó. Hữu đã quen với một lô những mẩu đối
thoại hỗn độn, ồn ào, tục tĩu cùng dấy lên một lúc xen lẫn những tiếng cười.
- Chị Nghĩa! Chị Nghĩa! Cho tôi hăm lăm đôi.
- Tui bốn chục tờ Điện Tín.
- Báo về! Báo về!
- Giang ra coi! Cái lũ quỷ này.
Người đàn bà trở cán chổi đập lên tay lũ nhỏ. Mấy chục bàn tay chìa
ra trước mặt chị.
- Em! Em! Em! Chị Nghĩa ơi! Em đây! Gạch đi! Gạch đi!
Những cái bông báo chồng lên nhau rồi bị hất xuống, bàn tay nào cũng
cố đặt cái bông của mình lên trên. Chị đàn bà xòe bàn tay ra một cái như
chiếc nan quạt đều riếng rồi tay kia chị đếm lia lịa:
- Năm, mười, mười lăm…
Bàn tay đếm nhanh như cái máy. Bảy chục tờ là bảy chục tờ. Không
sai một ly, không lộn một mảy.
Báo về càng lúc càng dồn dập. Hữu xếp lia lịa. Cô Dư đi lãnh về, ném
đó cho anh rồi lại xông vô đám đông.
- Năm, mười, mười lăm, hai mươi…
Cọc báo lại bị ném một cái bịch ra phía trước, lập tức có bàn tay lấy
đi. Nơi vỉa hè, tiếng xếp báo soàn soạt không dứt.
Trời bỗng tối sầm lại và có tiếng kêu của nhiều người:
- Lẹ lên! Lẹ lên! Mưa tới nơi rồi kìa!
Cô Dư hấp tấp chạy lại lấy cái tấm bạt ra khỏi túi vải. Hữu ngồi lên
chồng báo để chặn cho khỏi bay và hai tay vẫn đếm báo xoèn xoẹt.
Mưa đã rơi lộp độp. Hữu bỏ thí xấp báo chưa xếp lên chồng báo đã
xếp xong rồi cúi khom xuống, ôm luôn cả chồng báo của cô Dư chạy tìm
một chỗ núp. Đó là mái hiên của một gian hàng sơn vẽ bảng số xe hơi và xe
gắn máy, mùi sơn hăng hắc, khó chịu. Bọn Hữu chen chúc trong cái hiên
chật hẹp đó và tuy nước mưa tạt vào theo từng cơn gió nhưng công việc
vẫn không thể ngừng. Hữu vẫn xếp báo lia lịa để tranh thủ với mọi người.
Mấy người thợ vẽ bảng số ở trong nhà ngó ra la lối: