GIỮA CƠN LỐC - Trang 4

- Mẹ mất mấy hôm rồi?
- Ba bữa, chết khỏe lắm, không đau đớn gì.
Hữu im lặng. Người cha tiếp:
- Hôm nay ngày tốt, cha định lo chôn cất cho xong. Mẹ con như thế

cũngkhỏe thân, con chớ nên buồn.

Hữu quay nhìn cha, ông vẫn nhìn đăm đăm vào quãng trống trước

mặt, anh muốn nói một lời nào đó, có lẽ là một lời phản đối nhưng phản đối
điều gì? Anh do dự, không biết mở lời sao, không biết phản ứng thế nào,
nhưng có điều anh biết chắc là cái chết của mẹ anh không đơn giản như cha
nói.

Người cha đưa mắt nhìn đứa con trai lớn, hỏi:
- Duy, con đã lo xong chưa?
Duy ngửng lên, buông thõng hai tay và buồn bã quay sang ngó vợ,

người vợ nắm lấy tay đứa con và lẳng lặng đi ra phía sau.

Lát sau, một chiếc xe lam đậu lại trước nhà. Bọn trẻ con lảng đi nơi

khác.

Mọi người có mặt đông đủ bên áo quan. Người cha khấn vái một lát

trước vong linh người bạn đời rồi ra hiệu cho hai đứa con trai lớn khiêng áo
quan, Duy đứng một bên, Hữu đứng một bên. Anh cúi xuống luồn hai tay
dưới đáy hòm. Chiếc áo quan thô sơ, nhẹ, mặt gỗ sần sùi. Hữu cảm thấy
như mình ôm tấm thân gầy gò của mẹ trong tay. Duy tránh không nhìn em,
đôi mắt anh vẫn còn đỏ hoe và trũng sâu xuống khiến gò má anh như nhô
cao thêm.

- Mình có thể chia sẻ gì với đứa em này không? Anh tự hỏi và ngước

lên nhìn đứa em nhưng cũng chỉ thấy một đôi mắt đỏ hoe, buồn thảm. Anh
không nhìn thấy gì thêm trong đôi mắt ấy. Cái nhìn của người em không
hẳn xa lạ, không hẳn giận hờn nhưng có chút gì tẻ nhạt và chỉ cần một chút
ấy thôi cũng khiến anh e sợ và vội co rút vào nỗi cô đơn cố hữu của mình.

Chiếc xe chở quan tài ra đến vùng đồng ruộng cạnh chân núi. Cơn gió

mát làm lòng Hữu dịu lại. Anh ngồi tựa lưng vào thành xe. Cây bạch lạp
cắm ở đầu quan tài đã bị gió thổi tắt, chỉ còn lại một cây ở đàng cuối, vẫn
cháy chập chờn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.