Chiếc quan tài được hạ xuống huyệt và lũ con rải những nắm đất đầu
tiên xuống mồ người mẹ. Nắm đất khô, vàng cháy, có lẫn cát sạn, những
hạt cát đen nâu chảy qua kẽ ngón tay chậm chạp, vô tình.
Vĩnh viễn mẹ không còn trên dương gian. Đống đất cứ cao lên dần,
thô thiển, nghèo nàn và xấu xí.
Mọi người tản mát đi hết chỉ còn lại người cha và mấy đứa con. Người
cha nói:
- Các con lạy mẹ một lần nữa rồi về.
Mọi người vâng lời làm lễ. Không ai nói với nhau một lời nào. Hữu
ngồi bất động nơi một mô đất cao gần đó nhìn mọi người ra đi.
- Chia rẽ! Hữu lẩm bẩm, chia rẽ tất cả. Chia rẽ không cách gì cứu vãn
nổi. Nhưng tại sao? Hữu biết rõ hơn ai hết tại sao. Tại vì… tại vì… một
ngàn thứ tại vì, một ngàn thứ nguyên nhân, từ năm này dồn sang năm khác,
từ đời nọ nối tiếp đời kia. Những nguyên nhân ấy chồng chất nhau, xoắn
lấy nhau rối mù.
Hữu ngẩng lên. Tú, cô em gái của anh đang đi một mình trên gò cao
đầy mộ bia. Chiếc quần xì-gà màu tím sẫm nổi bật trên màu áo tang trắng.
Nó đang nghĩ gì? Mười sáu năm qua, một đứa bé mặt mũi tèm nhem đã trở
thành như thế. Và thằng Cang, em út cũng chỉ biết chưng diện, chơi bời.
Hữu nghĩ đến Nghi, đứa em trai kề mình bây giờ có lẽ đang trên đường trở
về từ đơn vị của nó. Anh bỗng muốn gặp lại Nghi vô cùng. Đã quá lâu rồi
anh không gặp mặt. Cuộc chiến tranh đã đem nó đi thật xa cũng như đã
đem người anh cả của Hữu biền biệt mười mấy năm trời.
Tú trở lại bên Hữu, cô hỏi:
- Anh không về?
- Không.
- Chút nữa anh về ăn cơm với em?
- Không.
Tú cao giọng, hỏi:
- Tại sao anh lại giận tôi? Chính anh Ba và con vợ ảnh đã bỏ mẹ chết.
Họ không nuôi mẹ nhưng họ vẫn không cho tôi nuôi. Rốt cuộc mẹ ở một
mình và chết một mình.