GIỮA CƠN LỐC - Trang 6

Hữu chậm rãi nói:
- Tôi hiểu lắm rồi. Xin cô đừng nói gì thêm nữa.
°
Gần sáng Hữu thức dậy thì trăng sắp lặn nhưng vẫn còn lấp lánh trên

lá cây ngoài cửa sổ. Anh thấy tỉnh táo và ngồi dậy nhìn ra ngoài trời, lắng
nghe từng tiếng động nhỏ, kín đáo của đêm trăng. Đã lâu lắm anh mới lại
có dịp sống một mình với đêm, với thiên nhiên huyền dịu và bóng trăng
thơm mùi hoa lài…

Thời gian đi qua thật quá nhanh. Mười mấy năm mà như chỉ mới đây

thôi. Một hôm nào đó mọi người bảo nhau là đãđình chiến. Người ta biết
đình chiến qua những lời đồn đại và người ta tin lời đồn đại ấy qua sự vắng
mặt của những chiếc máy bay mang cờ Pháp. Người ta thở ra, nhẹ nhõm và
reo mừng.

Những ngày sau đó đã thấy những bác nông dân vác tre về dựng lại

cái lều, lũ trẻ con, những cô gái đi lượm những hòn gạch bể, những tảng xi-
măng bỏ vào một cái thúng lớn rồi xúm nhau khiêng lại cho người cha xếp
lên làm tạm một bức tường chắn gió.

Dân làng lác đác trở về. Buổi chiều, trên cái sân gạch vuông được dọn

sạch sẽ không còn chút nắng, lũ trẻ đã xúm nhau đẩy cái nong tre ra để giữa
đó và người mẹ đặt chiếc nồi đất đầy cơm trộn ngô khoai và mấy cái chén,
một dĩa cá rô kho, chén nước nắm ớt và dĩa rau luộc.

Người ta đã nghe vang lên tiếng cười của trẻ thơ. Buổi tối có tiếng đàn

măng-đô-lin đánh thật nhanh theo giọng hát cố gắng giữa tiếng người nói
cười, bàn tán.

Người ta vẫn tiếp tục bàn tán với nhau lúc trăng mọc. Bếp lửa được

nhóm lên, nổ lách tách. Than hồng đỏ tươi ở một góc sân. Lác đác có tiếng
giã gạo, tiếng cối xay kêu kít kít.

Làng xóm đã cựa dậy, đã sống lại.
Rồi người anh cả ở mặt trận trở về. Cuộc sum họp giản dị và cảm

động bên bếp lửa, bên nồi khoai, những câu chuyện kể lể, lời giải thích hiệp
định Giơ-neo, những hẹn ước và những giọt nước mắt ngày chia ly.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.