lên một cục thịt ở thái dương. Trong một thoáng Hữu có cảm tưởng như
người đó đã bị bắn chết và vứt xác ra đó. Hữu nhìn xuống cái bụng anh ta,
xem có còn phập phồng.
Phía trong phòng khai thác không ngớt vang lên những tiếng la quái
dị, tiếng la không to lắm nhưng vang động như tiếng gầm thét bị chặn lại
bằng nỗi uất hận. Tiếng la như rách tét cuống họng, thứ tiếng kêu rè rè run
rẩy của những thớ thịt bị kích động quá độ, bị dày vò tàn nhẫn. Lần lần
Hữu nhận ra tiếng một người con gái. Sự im lặng tiếp đến kéo dài thật lâu
rồi những câu hỏi của lão Tư Mập bị sự vang động của các bức vách làm
vỡ vụn đi khiến Hữu không nghe rõ trừ một lần lão điên tiết thét lên như
một con dã thú:
- Tao hỏi, ai phát triển mày?
Nhưng anh không nghe được câu trả lời.
Từ phía phòng khai thác, một thanh niên đang cố lết lại phía Hữu, anh
ta vịn khung cửa cố đứng dậy đi khập khễnh trên cái chân băng bột. Vinh
chạy đến đỡ người thanh niên, anh ta nhìn Vinh mỉm cười nói mấy tiếng
nho nhỏ. Vinh đỡ bạn ngồi tựa vào tường và lấy nước muối ra, xoa bóp trên
cái chân tím bầm còn lại. Lớp muối càng lúc càng dày kết tinh lại, lóng
lánh dưới ánh đèn.
Những cơn gió lạnh đã bắt đầu thổi qua đem theo một chút hơi hướng
của buổi sáng. Hữu nằm im nhìn bầu trời phẳng lì, xám đục phía trên các
ngọn cây. Khung cảnh chỉ còn một màu đen của các mái nhà, khóm cây và
màu bạc nám khói của bầu trời. Một màu nghèo nàn tẻ nhạt nhưng bỗng
dưng khơi dậy trong Hữu cái âm vang thân ái của những buổi sáng băng
qua cánh đồng khô cháy để đến một khúc sông. Tất cả được gọi dậy cùng
một lúc chói lòa trong tâm thức. Những con đường lẫn khuất giữa ruộng
lúa, những buổi sáng đầy sương mù, cánh đồng bao la không bờ bến, những
chiếc bóng đen hút thuốc đi trên bờ ruộng nói chuyện phì phà khói, tiếng
gọi vang vọng trong sương sớm từ ruộng sâu đưa lên. Bóng người đi nhấp
nhô qua các mô đất linh động trên một chân trời bao la xa ngút ngàn như
biển lớn. Những buổi sáng nơi chiến khu ngày nào chợt bừng dậy, mang
sức sống dạt dào cho tâm hồn anh. Ở đây, cũng khung trời ấy, giờ vướng