GIỮA TRONG XANH - Trang 130

đi, nguy hiểm cho anh ta biết bao! Hay giấu anh ta, giấu ở đâu, cũng cần
phải biết anh ta là người như thế nào, có thật là người đằng mình không đã.
Khi người con gái bưng cơm lên trở lại chỗ cũ, chi không còn thấy người
con trai ở đó nữa. Chị hiểu ra ngay. Không kịp phật ý, trong bóng tối, chị
khẽ nhếch miệng cười, và bất giác bật lên hai tiếng chắc lưỡi:
Chậc! chậc!
Người con trai tận đằng cửa, nghe chợt giật thót lên. Như là cái bóng tối
đen đặc nơi anh đứng cũng giật lên vì mừng rỡ. Anh vội vã chắc lưỡi trả
lời!
Chậc! chậc!
Chị hướng về chỗ có tiếng chắc lưỡi, quờ tay tìm anh ta. Anh ta nhích từng
bước một quờ tay tìm chị. Tay người con gái chạm tay người con trai, chị
không rụt lại, chị ấn anh ngồi xuống. Mùi chua nồng của bộ quần áo anh
mới thay phả vào mặt chị:
Đưa đây, tôi giặt cho. Anh ăn vội đi. Người con gái thì thầm. Người con
trai ngồi xuống sờ soạng tìm đũa, thừa dịp nói:
Chả cần giặt. Cô nên đem chôn giùm, cho phi tang, khỏi mang họa.
“Anh ta dò mình!” Người con gái nói thầm. “Dò thế nào được!” và chị nói
sẽ:
Đến “đầu hàng xuất thú” như anh cũng còn mang họa nữa là! Người con
trai ngừng ăn, sục lên:
Ai bảo cô thế?
Chị lặng lẽ mỉm cười trong bóng tối.
Nhưng người con trai biết mình hớ mà không làm thế nào được, đành phải
nói luôn:
“Đầu hàng xuất thú” thì chả phải đến đây... tìm liên lạc!
Anh chỉ định nói “đến đây để kiếm ba miếng ăn rồi đi”, nửa chừng, bỗng
nảy ra ý chuyển ra như vậy để xem chị có bối rối không.
Người con gái vừa reo thầm lên trong bụng: “Đúng rồi”, chợt hốt hoảng:
“Không, không phải!” Ngôn ngữ anh em không phải như vậy. Chị nghiêm
sắc mặt, giọng đanh lại, lạnh tanh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.