GIỮA TRONG XANH - Trang 173

vọng, như là đạo lý, bất kể tôi là ai, làm chức vụ gì, nếu tôi không làm theo
như thế thì người nói đó sẽ thất vọng lắm, thậm chí sẽ khinh lắm, tất cả
những lời ấy của một người thanh niên quần chúng Ba Na, tôi coi là bài học
đầu tiên của tôi trong cuộc kháng chiến thứ hai này. Trăng đã lặn rồi, núi
rừng đã khép lại sầm tối rồi, nhưng cái giọng chuyện vãn thầm thì của anh
có gì trong vắt nó sáng mãi trong lòng tôi.
Nhưng tôi không ngờ một phút sau đó, tôi mất anh.
Đang đi, bỗng Vần bấm tôi đứng lại để cậu tiến lên một mình. Thế đấy mà
đợi mãi không thấy Vần trở lại nữa. Đúng ra thì tôi có nghe một tiếng kêu
lên, nhưng đêm hôm, trong rừng nhiều tiếng dã thú giữa tiếng lá cây xào
xạc lúc nào cũng như đang cơn gió to, tôi tưởng tôi nhầm. Tôi nép vào bên
đường để đợi, dễ chừng đến hai tiếng, không thấy người nào đi ngược lại
phía mình cả. Trời đêm mùa hè mà tôi lạnh muốn phát run. Biết là có
chuyện chẳng lành, tôi định xé núi đi bừa, nhưng nhỡ Vần bị nạn nằm đâu
gần đây trên đường đèo thì sao, cho nên tôi lại liều đi tiếp con đường chúng
tôi đã đi, vừa đi vừa dò tìm. Nhưng vô hiệu.
Tôi không hiểu nổi việc gì vừa xảy ra, trong nhiều ngày. Vần bị một toán
gian phi nào đi trước giết và vứt xác ở đâu đó, trên chặng đường tôi đã đi
qua? Vần bị bắt cóc? Mà kẻ địch tưởng là anh ta chỉ đi một mình? Và tất cả
cái đó diễn ra một cách nhẹ nhàng như là nó chuồi trôi đi theo đêm, như là
nạn nhân bỗng nhiên tự ý bỏ tôi mà đi vậy. Anh ta bỏ tôi mà đi sau những
lời trò chuyện như thế?
Tôi không có thời giờ suy nghĩ gì cả. Vừa nhìn thấy Hóc Điều là nơi tôi
định đến và Vần có nhiệm vụ đưa tôi đến thì Hóc Điều bị càn. Một đại đội
lính ngụy, từ dưới lên, xé rừng phục kích đổ ập vào làng định xuất kỳ bất ý
bắt sống một số cán bộ mà nó nghi là lấy vùng núi làm căn cứ. Không bắt
được cán bộ, nó quay ra tra khảo các gia đình, buộc họ tố giác lẫn nhau là
cơ sở chứa chấp, bắt đi một số người trong đó có một cô gái, cô Li. Nó
đánh đập cô Li tàn nhẫn quá, ông già cha cô Li là bok. Tới không nhịn được
nữa, nhào chụp lấy súng của thằng thiếu úy, bắn nó một phát vỡ óc.. Bok
Tới bình tĩnh nói với người làng trong lúc nó trói bok vào gốc cây để hành
hình: “— Tôi vui lòng chết cho nó biết rằng không phải nó tới đây muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.