GIỮA TRONG XANH - Trang 228

gái ôm nhau hôn hít quyến luyến mãi, người dặn phải lên, kẻ dặn phải
xuống, lâu lắm mới chia tay nhau được.
o O o
Đúng ngày hẹn đội xe tiên tiến chở các nhà báo, đã về từ Hà Nội một lượt,
giờ lại trở lên công tác, đến đón mọi người ở trụ sở huyện, Phùng và Hân
xách túi cùng đi ra phía xe của Thảo. Anh lái xe đã nhận ra họ từ xa, cười
chào họ phô cả hai hàm răng trắng.
— Hà Nội có gì lạ không, anh Thảo ơi? — cô gái vồn vã hỏi to.
Phùng chợt thấy mình đi gần Hân quá, vai cô cứ chạm vào giữa ngực áo
anh. Kín đáo, anh bước qua một bước. Câu chuyện tranh cãi hồn nhiên vừa
rồi về chuyện chiếc gậy nói cho Phùng một sự thật: mình là một thế hệ, cô
ấy là một thế hệ khác...
Vô tình Hân cũng lại bước qua một bước để theo kịp anh. Buổi sáng ra đi,
phong cảnh Điện Biên rất dịu dàng. Các sườn núi và đường sá trắng xóa
hoa trẩu, nắng mai nhấc bổng từng quả cầu mù sương ném chúng bồng
bềnh trong lòng chảo.
Phùng tự nhiên nói với Hân, không nghĩ trước:
— Cô Hân ạ, cô hãy viết cho báo tôi truyện cô Ngàn ấy nhé.
Hân quay ngoắt lại, nhìn thấy Phùng vẫn còn vui, cô cười khanh khách một
chuỗi dài để tỏ nỗi sung sướng của mình, và nói với anh rất bạo dạn và thân
mật:
— Đừng hòng! Anh hãy viết lấy! Không ai giầu có bằng anh, sao anh
không viết lấy?
Sợ người đàn ông không hiểu, Hân lợi dụng uy lực của mình, mà cô biết là
có, nhìn thẳng mặt anh và nói dồn:
— Em buộc anh phải viết. Có được không? Anh hứa với em không?
Lần đầu tiên từ khi họ quen nhau, người đàn ông nhìn tường tận, thẳng
trước mặt, tất cả khuôn mặt của cô gái. Anh rùng mình vì thấy khuôn mặt
ấy đẹp. Anh luống cuống trả lời liều:
— Có.
Sông Păc Nậm, tháng 4-1974
Hà Nội, tháng 4-1976

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.