GIỮA TRONG XANH - Trang 227

ấy còn đen nhánh: “Các chú đi chiến dịch đấy à?”. Chúng tôi “vâng” rập
ràng như một lũ trò nhỏ. Bác đang cầm chiếc gậy bằng sống cọ, bỗng chìa
thẳng gậy vào bọn tôi: “Cho các chú cái gậy này để đi chiến dịch” Thế rồi
Người lại băng đi trên con đường núi...
Câu chuyện giản dị và xúc động gợi mọi người nhớ Bác Hồ. Chuyện Điện
Biên Phủ và sau đây chuyện giải phóng miền Nam vang dậy gầm trời thật
ra bắt đầu bằng chiếc gậy cọ ấy và bắt đầu bằng cái bóng Ông Cụ suốt đời
bôn ba đường dài mà chẳng dành giữ cái gì cho mình.
Phùng đang kể, có cảm giác Hân rất vui. Anh không nhìn Hân, điềm nhiên
ngó thẳng và anh bắt gặp hai mắt mở to của Ngàn, cô bạn mới của Hân, con
ngươi cô gái di động luôn, ngẩn ra quan sát anh chăm chú.
Trông thấy bài ký mình mong mỏi lúc ra đi bây giờ chắc chắn có thể làm
được, có những câu chuyện bất ngờ làm cho nó hay, nó hay hơn nữa, cảm
giác thông suốt trong vắt về bài ký ấy gây cho Hân một nỗi sung sướng
mênh mang. Chính nỗi sung sướng ấy chứ không gì khác đã làm cho lòng
cô thanh thản, bước ra khỏi trạng thái bối rối ban chiều ở trên đồi C một, và
bình tĩnh nhìn thẳng vài sợi dây nối cô với Phùng.
Ở phòng bên, lúc bốn giờ sáng, Phùng có nghe ở bên kia, hai cô bạn thức
giấc, cái giọng nói chuyện lảy từng tiếng một líu lo của cô gái Thái, rằng
anh Phùng thật sướng, được Bác Hồ cho cái gậy cọ, em như anh ấy đi đâu
em cũng mang cái gậy ấy theo, em chống gậy ấy đi suốt đời, tiếng Hân nhỏ
nhẻ nói lạ có lẽ anh ấy kể chuyện ai đấy, không phải anh ấy đâu. Lại tiếng
Ngàn cãi không phải anh ấy thì còn ai, chị không chú ý sao, anh ấy tả Bác
Hồ tỉ mỉ thế còn... Và Hân không trả lời nữa, có vẻ muốn tin theo lời Ngàn.
Không ngờ lại thế, Phùng nằm một lúc lâu nữa vẫn loay hoay không biết trả
lời Ngàn thế nào cho đúng, nếu chốc nữa Ngàn hỏi. Trong đám người Bác
ghé xuống hôm ấy, đúng là có tôi chứ. Bác cho là Bác cho chung. Mà
không phải chỉ cho chung đám người hôm ấy mà là cho chung tất cả mọi
người, cả nước. Không phải ư, cô Ngàn, mỗi chúng ta trong đời, hiện tại,
đều được vũ trang một chiếc gậy của Bác mà đi....?
Nhưng sáng dậy, Hân không nhắc lại mà Ngàn cũng không hỏi. Hôm nay
Ngàn phải xuống bản họp nên phải đi trước lúc đoàn nhà báo ra xe. Hai cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.