GIỮA TRONG XANH - Trang 67

7 — NHÀ NGƯỜI THỢ GIẶT

I
TRÊN phản, mâm cơm đã bày sẵn. Chánh ngồi chồm hỗm, mở lồng bàn,
trông thấy các thức ăn nhưng vẫn hỏi:
— Hôm nay có canh cá liệt phải không má? Chẳng đợi mẹ trả lời, Chánh
nói luôn:
— Canh cá liệt nấu với cà chua. Lại có cá nục chiên nữa. Má xài sang quá!
Trên một mé phản, xếp thành từng chồng, la liệt, các quần áo đã là xong,
trắng toát, khen khét mùi hồ chín. Ông Mười, hai tay chập vào nhau, ấn
mạnh cái bàn là, kiễng chân lấy sức mạnh toàn thân dí miết cái bàn là nóng
trên mặt vải, day qua day lại chỗ là cái túi áo cứ cộm lên. Trong lúc đợi
cơm, bà Mười nhặt cái quạt tre, phe phẩy quạt lò lửa than đang nướng mấy
cái bàn là. Ăn xong, việc của bà là mang quần áo đã giặt đi trả và lĩnh quần
áo bẩn về.
— Thôi, không cần quạt nữa. Bà xem giùm cái thùng xíp sôi chưa. Sôi thì
bỏ bột vào.
Bà Mười lấy một thanh củi luồn nhấc nắp thùng xíp lên. Hơi nước nóng có
pha mùi bột tạt và cái mùi nồng nồng của mồ hôi ở các quần áo bẩn tỏa ra
khắp nhà. Không kịp đậy nắp thùng lại, bà Mười hắt hơi một cái to.
— Dạ.
Mặt đỏ bừng, bà đáp, trống không.
Lại hắt hơi luôn một cái nữa, bà lại “dạ”, và nói:
— Ủa, ai nhắc mà nhắc dữ vậy?
Ông Mười đạt cái bàn là lên trên viên gạch để ở mép bàn. Ông lật sấp cái
áo đang là ngước lên nhìn vợ rất nhanh rồi lại cúi xuống. Trời bắt đầu đổ
tối. Ngọn đèn dầu lửa vàng tù mù làm người ta có cảm giác đêm xuống đã
lâu. Ở đám đất hoang trước mặt, cỏ cao lát đầu, bóng chiều đọng lại trong
cỏ một thứ cặn. Những con dế, sốt ruột, đua nhau buông những tiếng gáy ri
rỉ kéo dài hòa lẫn với tiếng ve kêu lần chót trong các bụi găng rì rào nồng
nồng mùi nhựa. Con đường chạy trước nhà đã vãn người đi. Nghề vào lâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.