GIỮA TRONG XANH - Trang 84

các cổ áo lưng quần, chữ nào mờ, ông Mười quẹt đầu bút lông lên nghiên tô
đậm thêm. Bà Mười xắn tròn hai ống quần, ra giếng khệ nệ xách vào từng
gầu nước nặng đổ vào thùng xíp. Nước sôi, bà trở lại phản lấy gói bột-tạt
vừa mới mua về, bẻ vụn nửa gói bỏ vào nồi. Ông Mười gấp quyển sổ ghi
hàng, tất cả chỗ quần áo bẩn thả vào đó. Bà Mười ngồi canh lửa cho đến
khi nồi xíp sôi lần nữa, nước muối và bột bẩn trào tóe lên trên ống cù lao.
Ông Mười lấy một cái chậu to ngâm các quần áo bằng lụa, lại một chậu nữa
để ngâm quần áo của thằng Vẹo (nếu có quần áo của nó). Ông cẩn thận gấp
quần áo của thằng phung ấy bằng hai cái que. Rồi ông lấy một cái khóa và
một sợi xích to, đậy nắp và khóa thùng xíp lại.
Thường thường, vừa vặn lúc đó, tiếp xíp-lê nổi lên inh ỏi ở các phố. Tiếng
còi cuống quít kéo dài như người ta đang hớt hả rượt bắt săn đuổi ai. Tiếng
còi thứ nhất vừa dứt, tiếng thứ hai lại rú huýt lên liền. Một chiếc xe bánh
xích chạy ầm ầm qua các phố nghiến nát các con đường nhựa. Bọn lính
đứng trên đe chừng các nhà, thét líu ríu trong cổ họng, thỉnh thoảng quạt vu
vơ vào bóng tối một tràng súng máy. Hai ông bà già, nâng hạ vội tấm riềm
lá kè, thổi phụt ngọn đèn dầu.
Hảo lại rùng mình như những đêm trước trên đường đi ở Tam Kỳ, Quảng
Ngãi, Bồng Sơn. Một đêm nào đó, chiếc xe bánh xích ấy sẽ ngừng ngay lại
ngay trước nhà này, rồi nghiến đè lên hàng rào mà vào: chị sẽ chạy thoát
bằng cách nào? Chúng sẽ điệu chị về ngay giữa ngã ba Chợ Bà. Chúng gọi
mẹ đẻ chị ra, cho bà tận mắt thấy cảnh chúng khảo chị. Chao, má của con!
Trời ơi, đất ơi, con của má. Nhưng bà cụ đã sờ soạng nằm xuống chõng bên
cạnh chị “Thôi đi, đừng có nhỏ em!” Một giọng nói trong lòng cất lên phàn
nàn như thế. “Cô tưởng cô bé mãi đấy! Bây giờ đến lượt cô lớn lên, đến
lượt cô cùng lớp thanh niên như cô, thế hệ mới, đảm nhiệm lấy việc đời,
đưa tay ra giữ lấy ngọn cờ, bổ sung vào đội ngũ, thay cho những người
vắng mặt. Nếu cô sợ, sáng sớm ngày mai, cô cúi gằm mặt xuống, xin lỗi,
trở về cũng chưa muộn. Cô lại ngồi ở cái giường bán hàng xén trước cửa
hiệu trồng răng của ba cô, tiếp tục sống cuộc đời khi trước, nếu có thể gọi
như thế là đời! Có cô ngồi đó, bọn lính sẽ đến rất đông ở cửa hiệu của ba
cô, đứa nào cũng cần hàm răng bịt răng cả, cốt lân la ném thư cho cô thôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.