giồng Gạch, giồng Bà lãnh ở Tân-hòa, giồng Bà lẫy, giồng Bà Canh, giồng
Đình ở Tân-thành, sau cùng là Giồng Nâu ở xã An-hòa.
Giồng-Nâu có thể nói to rộng hơn các giồng khác, ở chỗ nó nằm dài từ
xã Tân-duân-trung (xóm Kiếng), bây giờ là Phước-trung sanh, qua suốt xã
An-hòa chạy luôn tới ấp Vạn-thắng, thuộc xã Bình-ân.
Giồng Nâu nằm theo hình chữ nhứt : Đầu ở Tây Nam, đuôi ở Đông-
Bắc xã An-hòa, chiều dài hơn 4 cây số, rộng non một cây số, Giồng toàn là
cát vàng rất hợp với việc trồng tỉa.
VÌ SAO CÓ TÊN LÀ GIỒNG NÂU ?
Theo lời các cụ kể lại thì xưa kia ở đây dân cư thưa thớt, giồng toàn là
tre xanh và cây cối rậm rạp, nhiều nhất là giống cây ngâu, một loài cây các
cụ hay trồng làm kiểng có nụ li-ti như tăm nhang, mọc thành chùm, dùng để
ướp trà thì thơm ngon lắm (Hiện nay cây ngâu được trồng rất nhiều ở Bảo-
lộc và được chăm sóc chu đáo để lấy hoa).
Loại cây này hiện nay vẫn còn mọc theo rào, lối ngõ trong lũy tre. Ban
đầu người ta gọi là giồng Ngâu sau đọc trại dần ra mất chữ (g) thành giồng
Nâu. Nhờ đất cát cao ráo mầu mỡ, dễ cuốc xới nên việc trồng tỉa ở đây rất
phát đạt, huê lợi dồi dào.
Hầu hết dân sống trên giồng này đều khá giả, nên thu hút dân cư ở
vùng khác đến lập nghiệp rất đông, hiện nay có trên 500 nóc gia, dân số
trên bốn ngàn. Nhà cửa họ to rộng, khang trang, không ai ngờ trong một
vùng tre xanh rậm-rạp như vậy, mà khi đi sâu vào toàn là nhà cao, cửa rộng.
Nhà ngói 5 gian, 3 gian, 2 gian, vách tường, vách ván, nền lót gạch. Họ
được giàu có như vậy là nhờ trồng tỉa, còn ruộng lúa thì rất ít chỉ làm được
một mùa thôi, đủ dùng trong xã ít, khi bán ra. Phần tiền bạc dồi dào là nhờ
huê lợi trầu và đồ hàng bông (rau, cải, rau cần, hành hương, cà nâu, cà