GỖ MUN - Trang 235

Một ngày ở làng Abdallah Wallo

Ở làng Abdallah Wallo, các cô gái thức dậy trước tiên, và khi

bình minh còn chưa bắt đầu, họ đã đi lấy nước. Đây là một làng
quê may mắn vì có nguồn nước ở gần. Chỉ cần đi qua bờ cát dốc
là xuống đến sông. Dòng sông tên là Senegal. Bên bờ Bắc là
Mauritania, còn bên bờ Nam là đất nước mang tên chính dòng
sông này: Senegal. Ta đang ở nơi Sahara kết thúc, bắt đầu dải đất
xa-van được gọi là Sahel, rộng lớn, nóng bỏng, cằn cỗi, bán sa
mạc mà đi thêm vài trăm cây số về phía Nam, theo hướng xích
đạo, sẽ dẫn tới vùng rừng rậm nhiệt đới ẩm ướt và có bệnh sốt
rét.

Sau khi xuống sông, các cô gái lấy nước vào những bầu sắt cao

và xô nhựa, giúp nhau đặt lên đầu và cứ thế, vừa tán gẫu, vừa
bám theo triền dốc, họ quay về làng. Mặt trời lên và các tia nắng
lấp lánh trên mặt nước trong bầu, trong xô. Nước rung rinh,
chao đảo và óng ánh như thủy ngân.

Bây giờ các cô gái tỏa về sân nhà mình. Từ sáng, từ khi đi ra

sông, họ đã ăn mặc cẩn thận và tinh tươm, lúc nào cũng thế: váy
hoa rộng dài chấm đất và che kín thân hình. Đây là một làng Hồi
giáo, trang phục phụ nữ không được có bất cứ thứ gì có thể cho
thấy cô muốn khêu gợi đàn ông.

Tiếng xô đặt xuống và tiếng nước vừa mang về sóng sánh

cũng giống như tiếng chuông ngân trong ngôi nhà thờ nhỏ
vùng quê: chúng hồi sinh tất cả mọi người. Trẻ con túa ra từ các
túp lều, vì ở đây chỉ có lều. Bọn trẻ đông lúc nhúc, như thể làng
là một cái nhà trẻ. Đám trẻ nhỏ đái ngay từ bậu cửa, theo bản
năng, vào bất cứ chỗ nào, sang phải, sang trái, vô tư vui vẻ hoặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.