GỖ MUN - Trang 236

còn phụng phịu ngái ngủ. Vừa xong việc này, chúng đã nhao
ngay đến xô để uống nước. Các cô bé, và chỉ có các cô bé, thì
nhân tiện rửa mặt. Các cậu bé không nghĩ ra chuyện đó. Bây giờ
đám trẻ nhìn quanh tìm bữa sáng. Nghĩa là tôi nghĩ vậy, nhưng
trên thực tế, ở đây không có khái niệm ăn sáng. Nếu đứa trẻ nào
đó có gì để ăn thì nó ăn. Đó có thể là mẩu bánh mì hoặc bánh
quy, miếng sắn hay chuối. Nó không bao giờ ăn một mình, vì trẻ
con chia cho nhau tất cả, thường là bé gái lớn nhất trong nhóm
cố gắng chia đều cho mỗi đứa, dù chỉ một mẩu nhỏ. Thời gian
còn lại trong ngày là cuộc tìm kiếm thức ăn không ngừng. Bởi lũ
trẻ này lúc nào cũng đói. Bất kỳ lúc nào trong ngày chúng cũng
sẽ nuốt chửng tất cả những gì có được. Rồi chúng lại tìm miếng
ăn khác ngay.

Giờ đây, khi hồi tưởng lại các buổi sáng ở Abdallah Wallo, tôi

nhận ra rằng ở đó không có tiếng chó sủa, tiếng gà gáy hay bò
rống. Đúng vậy, vì trong làng không có con vật nào, không có
sinh vật gì có thể gọi là vật nuôi - bò, gia cầm, dê hay lợn. Vì thế,
cũng không có chuồng bò, chuồng ngựa, chuồng lợn hay
chuồng gà.

Ở Abdallah Wallo cũng không có cây cối, rau cỏ, hoa lá, không

có các bụi rậm, các mảnh vườn hay vườn cây. Nơi đây con người
sống mặt đối mặt với mặt đất trần trụi, với cát xốp, đất sét giòn.
Anh ta là sinh vật sống duy nhất trong không gian nóng bỏng
như thiêu như đốt, luôn luôn phải vật lộn trong cuộc chiến sinh
tồn, để sống dược trên mặt đất. Có con người và có nước. Ở đây,
nước thay thế tất cả. Vì không có con vật nào, nước nuôi dưỡng
và kéo dài sự sống; vì không có cây cối cho bóng râm, nước làm
dịu mát, tiếng sóng sánh của nó giống như tiếng lá xào xạc, như
tiếng rì rầm của cây cành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.