GỖ MUN - Trang 300

Ma đam Diuf đi về nhà

Thoạt tiên, không có gì báo trước điều sẽ xảy ra. Rạng sáng, ga

tàu hỏa ở Dakar vắng vẻ. Chỉ có một đoàn tàu đỗ trên đường ray,
chuyến tàu sẽ khởi hành đi Bamako trước chính ngọ. Thực ra, ở
đây hiếm khi có tàu đến và đi. Trên khắp cả nước Senegal chỉ có
một tuyến tàu quốc tế: đến Bamako, thủ đô Mali, và tuyến nội
địa ngắn duy nhất: đến Saint Louis. Tàu đi Bamako mỗi tuần hai
chuyến, đi Saint Louis - mỗi ngày một lần. Bởi thế ở ga thường
không có ai. Thậm chí khó mà tìm được người bán vé hình như
kiêm luôn chức trưởng ga.

Mãi tận khi mặt trời đã lên cao trên thành phố, những hành

khách đầu tiên mới xuất hiện. Họ ngồi vào chỗ của mình trong
khoang, không chút vội vàng. Các toa tàu ở đây nhỏ hơn ở châu
Âu, đường ray hẹp hơn, các khoang chật chội hơn. Nhưng lúc
đầu thì không thiếu chỗ. Trên sân ga, tôi gặp hai thanh niên
Scotland từ Glasgow đến, đang du hành xuyên Tây Phi từ
Casablanca đến Niamey. Vì sao lại từ Casablanca đến Niamey?
Họ khó trả lời. Đơn giản là họ quyết định như vậy. Họ đi cùng
nhau, và điều đó có vẻ là đủ với họ. Họ đã xem được gì ở
Casablanca? Hầu như chẳng có gì. Còn ở Dakar? Cũng chẳng có
gì. Họ không quan tâm đến chuyện ngắm cảnh. Họ chỉ muốn đi.
Đi và đi. Lộ trình kỳ lạ và những trải nghiệm cùng nhau trên
con đường ấy của hai người đối với họ mới là quan trọng. Họ rất
giống nhau: da sáng nhợt, ở châu Phi trông nó gần như trong
suốt, tóc màu hạt dẻ nhạt, nhiều tàn nhang. Tiếng Anh của họ
đậm chất Scotland, nghĩa là tôi chẳng hiểu được mấy. Chúng tôi
ngồi ba người cùng nhau trong khoang được một lúc, nhưng
ngay trước khi tàu chạy, một phụ nữ to béo, hoạt bát mặc váy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.