GỢI GIẤC MƠ XƯA - Trang 147

- Tại em đó! Em vẫn chưa trả lời câu anh hỏi.
Thiên Lý phụng phịu:
- Em sẽ chờ anh... Trả lời thế anh chịu chưa?

Lâm tươi ngay nét mặt. Anh... chơi một thìa cơm thật to và nhai thật ngon.
Lý tủm tỉm cười. Cô nhận ra hạnh phúc đang ở cạnh mình nên nhủ lòng:
Thôi, đừng nghĩ xa xôi làm gì. Hãy bằng lòng với cái mình đang có. Chỉ
cầu mong số phận đừng ghét bỏ một người như mình...
Lâm bỗng... ra lệnh:
- Bắt đầu ngày mai, mỗi sáng anh sẽ chở em đi làm. Chiều nào em không
dạy thêm, anh sẽ đón về.
Lý cười cười:
- Em không muốn mất tự do sớm như vậy.
Lâm xìu mặt:
- Anh chỉ muốn chúng ta gần nhau hơn, có cơ hội chăm sóc nhau hơn. Như
vậy là mất tự do à? Em thích thả bộ trên phố cho thiên hạ ngắm hơn ngồi
sau lưng anh phải không?
Thiên Lý nhỏ nhẹ:
- Em không muốn Mai Nhiên buồn. Chúng ta sống đâu phải chỉ cho riêng
hạnh phúc của mình. Dẫu sao Nhiên cũng là bạn em, con bé lại yêu anh từ
lâu. Chúng ta giữ ý một chút vẫn dễ hơn. Thú thật, em ngại Mai Nhiên
lắm.
Lâm thở dài:
- Yêu mà cũng phải nhìn trước nhìn sau rồi mới được yêu. Sao khổ sở vậy
em? Anh không tin Mai Nhiên yêu anh. Cô ta luôn ảo tưởng rằng mình
đẹp, mọi gã đàn ông đều yêu cô ta. Với anh, Nhiên cũng chủ quan nghĩ
vậy. Khi anh nói rõ lòng mình cô ta mới nổi điên lên vì tức. Một người
thật sự yêu không cư xử như thế.
Thiên Lý thắc mắc:
- Vậy theo anh, họ sẽ cư xử ra sao?
Lâm tình tứ:
- Như anh đối với em vầy nè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.