GỢI GIẤC MƠ XƯA - Trang 9

Nếu cần, mẹ đưa nó tới cho chị Hạnh khám luôn.
Bà Trà kêu lên:
- Lại bệnh nữa rồi! Thật khổ thân thằng nhỏ. Tụi bây chăm con thế nào
không hiểu nổi. Thế... mẹ nó đâu?
Sơn ậm ự:
- Đi Hải Phòng rồi mẹ ạ.
Bà Trà im lặng. Vài giây sau, bà mới phán một câu chắc nịch:
- Để thằng nhỏ mẹ nuôi. Hai đứa bây cứ lo công danh sự nghiệp đi.
Sơn chưa kịp phân bua gì, bà Trà đã gác máy. Bà rất dị ứng việc Kim Ngân
cứ bỏ con ở nhà để đi công tác xa, nhưng biết sao bây giờ khi vợ anh là
người của công việc. Ngân là mẫu phụ nữ hiện đại, nhiều tham vọng. Với
cô, công việc là trên hết. Sơn không thể yêu cầu cô hy sinh một chút công
danh cho hạnh phúc gia đình, vì bản thân anh cũng coi công việc là tất cả
mà.
Nhấn máy gọi bà Trà lần nữa, Sơn kỹ lưỡng hỏi:
- Vậy mẹ đi rước Hồng Phước ngay hộ con, mẹ nhé.
- Vâng! Nó là cháu đích tôn của tôi, tôi không đợi anh nhắc. Nhưng tôi
phải nói một câu, liệu mà dạy vợ đi. Cứ bỏ chồng con để đi biền biệt thế
này thì gia đình còn là gia đình không?
Sơn nuốt nước bọt:
- Vâng! Con biết rồi. Mong mẹ thông cảm với Kim Ngân, cô ấy cũng đâu
muốn thế.
Anh nghe tiếng bà Trà cười nhạt:
- Tôi đi guốc trong bụng vợ anh ấy chứ. Đàn ông vừa bênh vực vợ vừa sợ
vợ thì chẳng làm nên đại sự đâu.

Sơn nhăn mặt vì tiếng gác máy điện thoại mạnh đến ê ẩm của mẹ. Đau đầu
thật, nhưng cũng may bà đã stop "điệp khúc muôn đời" về Ngân, nếu không
chắc Sơn điên mất.

Bước vào phòng họp với tâm trạng không thoải mái, Sơn điều hành cuộc
họp một cách khô cứng khiến không khí chợt trầm xuống nặng nề. Mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.