GÓT SẮT - Trang 150

- Vô ích, chúng ta đã bị đánh bại rồi. Cái Gót sắt đã xuất hiện. Anh đặt

hy vọng vào một cuộc thắng lợi hoà bình, bằng phương pháp đầu phiếu.
Anh nhầm. Chính lão Wickson nói đúng. Chúng ta sẽ bị tước nốt những
quyền tự do ít ỏi còn sót lại; cái Gót sắt sẽ dẫm lên mặt chúng ta; không còn
cách nào khác là giai cấp công nhân phải làm một cuộc cách mạng đổ máu.
Cố nhiên chúng ta sẽ thắng. Nhưng cứ nghĩ đến cuộc đổ máu đó, anh lại
rùng mình.

Và từ đó Ernest gửi gắm tất cả lòng tin vào cách mạng. Về điểm này,

anh đi trước Đảng của anh. Những đồng chí xã hội của anh không đồng ý
được với anh. Họ vẫn khăng khăng tin rằng có thể đạt được thắng lợi trong
tuyển cử. Không phải là họ đã bị choáng váng vì đòn đâu. Họ không thiếu
bình tĩnh, không thiếu can đảm. Họ chỉ không tin, có thế thôi. Ernest không
tài nào làm được cho họ biết lo sợ đúng mức về việc bọn thiểu số thống trị
sắp lên nắm chính quyền. Họ có phần nào xao xuyến vì những lời anh nói,
nhưng họ quá tin ở sức mình. Trong lí luận của họ về sự tiến hoá xã hội,
không có chỗ nói đến bọn thiểu số thống trị, cho nên bọn thiểu số thống trị
không thể có được.

- Chúng tôi sẽ cử anh vào Quốc hội, và mọi việc sẽ ổn thoả, họ nói với

anh thế trong một cuộc họp bí mật của chúng tôi.

Ernest lạnh lùng hỏi:

- Thế đến lúc chúng nó kéo tôi ra khỏi Quốc hội, bắt tôi đứng sát vào

tường và bắn phọt óc tôi ra, thì các anh sẽ làm thế nào?

- Lúc bấy giờ, chúng tôi sẽ nổi dậy, – mười hai người đồng thanh trả lời,

– và sẽ huy động hết lực lượng ra.

- Lúc bấy giờ, các anh sẽ bơi trong máu của các anh, – Ernest đáp. – Bài

hát ấy tôi đã từng nghe giai cấp trung lưu hát rồi; và bây giờ thì giai cấp ấy
với lực lượng của nó biến đâu cả rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.