GOTH - NHỮNG KẺ HẮC ÁM - Trang 123

3

Thứ Bảy, hai ngày sau khi tôi nghe Morino Yoru kể về cái chết của em gái,
trời âm u từ sáng. Hôm đó là ngày nghỉ, tôi ra khỏi nhà sớm đến ga bắt tàu
điện.

Tàu rời khỏi thành phố và đi về phía những vùng hoang vắng. Tàu lắc lư,

lúc đầu thì đông nghẹt nhưng từng người khách xuống dần, cuối cùng chỉ
còn lại mình tôi. Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những cánh đồng tối màu
thiếu ánh sáng lướt qua tôi.

Tôi xuống ở một ga tàu thưa thớt nhà dân, sau đó bắt xe buýt trước cửa

nhà ga. Một lát sau xe đi lên con dốc thoai thoải, cây cối bắt đầu dày hơn.
Chẳng rõ từ lúc nào xe đã lên đến độ cao có thể nhìn xuống thị trấn phía
dưới. Con đường hẹp, chỉ vừa đủ cho xe buýt chạy. Cây cối hai bên đường
mọc vượt qua cả hàng rào chắn, có tiếng cây đập vào cửa kính xe.

Tôi xuống ở một bến xe buýt trong rừng. Khi xe buýt đi mất, con đường

hoàn toàn vắng bóng xe cộ. Tôi xem lại bảng giờ xe buýt, mỗi tiếng chỉ có
một chiếc chạy qua. Tầm xế chiều không có xe buýt chiều ngược lại nên tôi
phải quay về trước đó. Xung quanh bến xe chỉ toàn cây là cây, đi bộ thêm
một lát thì tầm mắt của tôi thoáng hơn, có thể thấy lác đác mấy nóc nhà.

Đây chính là nơi Morino đã sinh ra và trải qua thời niên thiếu.
Tôi đứng lại và nhìn xung quanh. Nếu trời trong xanh thì núi sẽ đỏ rực

sắc lá phong. Nhưng vì trời nhiều mây nên vẻ rực rỡ không còn.

Tôi bắt đầu đi về phía ngôi nhà Morino từng sống. Tôi vừa bước đi vừa

nhớ lại cuộc nói chuyện với nàng trên trường hôm qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.