GOTH - NHỮNG KẺ HẮC ÁM - Trang 142

mình đang ẩn náu giữa đám đông xung quanh.

“Thật không tin nổi hồi còn là Yuu thi thoảng cậu cũng cười.”
“Đúng thế đấy. Hồi xưa tớ đã từng như thế. Nhưng kể từ khi tớ ra khỏi

cái nhà kho đó, tớ sợ rằng nếu cười thì sẽ lộ ra mình là Yuu. Vậy nên trong
chín năm ròng, tớ luôn tỏ vẻ vô cảm. Vì bắt chước chị lâu quá nên tớ đã
không thể cười thật sự được nữa.”

Trong lời nàng ẩn chứa một nỗi cô đơn ít ai hiểu được. Nàng tránh ánh

mắt của tôi rồi nói tiếp.

“Có lẽ cậu chính là người đầu tiên gọi tên tớ…”
Tôi đứng dậy.
“Tớ có một món quà cho cậu. Tớ đã tự ý mang theo từ nhà cũ của cậu.”
Tôi lấy nó ra từ cái cặp để trên bàn.
“Cái gì thế?”
Nàng hỏi, vẫn ngồi yên trên ghế.
“Sợi dây mà cậu vẫn luôn tìm kiếm. Có lẽ nó rất hợp với cổ cậu. Tớ sẽ

quấn cho cậu, nhắm mắt lại đi.”

Morino vẫn ngồi nhắm mắt trên ghế. Khi tôi đứng sau lưng, nàng có vẻ

hơi căng thẳng, đôi vai nhỏ cứng đờ.

Tôi nhẹ nhàng quấn sợi dây đỏ quanh cổ nàng. Sợi dây cũ đã sờn đôi

chỗ. Đó là sợi dây buộc chó treo trên tường nhà kho.

“Tớ đã biết vì sao cậu ghét chó.”
Tôi nhẹ nhàng siết sợi dây quanh mái tóc đen dài và cần cổ thon trắng

của nàng. Khi có lực ấn vào, nàng hơi nhổm vai lên. Tôi đã đứng im lìm
trong tình trạng đó một lúc.

Sau đó tôi thắt dây và thả phần thừa xuống.
“Đúng rồi, đúng cảm giác này…”
Nàng nói như thở dài. Tôi hiểu rằng sự căng thẳng đã được giải phóng,

những nỗi niềm trong lòng nàng đang thoát ra ngoài, mềm mại và lặng lẽ.

Yoru đã chết vì bị treo cổ bởi sợi dây buộc chó đó… Điều này đã được

niêm phong sâu trong ký ức của nàng. Nàng không hề nhận ra thứ mình tìm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.