GOTH - NHỮNG KẺ HẮC ÁM - Trang 190

“Vậy thì tại sao anh lại chôn cô ấy…?”
Cậu ta không chỉ trích tội giết một cô gái của Saeki mà hỏi như thể biết

được lý do mới là điều quan trọng nhất. Saeki không thể nghĩ ra câu trả lời
rõ ràng cho câu hỏi đó, sau một hồi lúng túng gã im lặng nhìn cậu thiếu
niên và lắc đầu.

“… Thật sự tôi cũng không biết. Vì tôi muốn chôn nên chôn thôi.”
Đó là cảm giác thật của gã.
Tại sao gã lại giết Kousuke? Tại sao gã lại bị ám ảnh bởi cái ảo tưởng

đáng sợ phải chôn sống con người…?

Chẳng có lý do nào cả. Saeki đã chôn hai người như thể gã được sinh ra

là một loài sinh vật chuyên làm như thế.

“Vì tôi muốn chôn nên đã chôn…”
Một lần nữa, gã thầm thì tựa như vừa khóc vừa cười, thấy ngực mình

trống rỗng. Quả nhiên mình không phải là người, cuối cùng gã đã có được
câu trả lời. Tay gã run lên làm rơi cái thẻ cảnh sát đang cầm.

“Tôi…”
Từ giờ trở đi phải sống thế nào đây? Gã thấy sợ hãi trước phần bản chất

bị lộ ra của mình. Kể từ giờ, làm sao gã có thể sống tiếp cùng cái bản thể
đó? Tại sao gã lại sinh ra với tâm hồn hoen ố này? Tại sao gã không giống
những người khác? Trong lòng gã tràn ngập nỗi buồn và những nghi vấn.

Gã muốn sống như một người bình thường không cảm thấy vui sướng

khi giết người. Gã muốn sống mà không mang nỗi ám ảnh phải chôn sống
người khác, không cần đào hố một mình trong đêm để bình tâm lại, không
cần gây rắc rối cho bất cứ ai.

Gã chưa từng kỳ vọng cao xa. Chỉ cần một chút đó thôi cũng đủ rồi. Gã

chỉ mơ được sống như một người bình thường, như vị sếp nhìn ngắm tấm
ảnh đứa con hay anh chàng đồng nghiệp xuất hiện ở chỗ làm với chiếc áo
sơ mi phẳng phiu. Nếu được ban cho những điều ấy thì tốt biết bao.

Nước mắt lặng lẽ chảy ra từ hai khóe mắt. Gã vẫn quỳ tại chỗ nhìn

những giọt nước mắt rơi ngấm vào đất rồi biến mất. Gã không biết phải làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.