"Cô không sao chứ? " Giọng của tôi nghe thật xa lạ và cô ấy đang chạm và
người tôi, tôi không quan tâm đến điều đó. Ngón tay tôi vân mê đôi má của
cô ấy, Làn da mềm mịn. Hơi thở tôi như tắc nghẽn nơi cuống họng, khi tôi
lia ngón tay đến làn môi dưới của cô ấy. Cô ấy ngã vào lòng tôi, và tôi
co1the63 cảm nhận cơ thể ấm nóng của cô qua lớp áo sơ mi. Hương thơm
dịu nhẹ của cô ấy như quả táo chín. Nhắm mắt, tôi hít thật sâu, lưu giữ
hương thơm của cô ấy vào trong tâm trí tôi. Khi mở mắt, cô ấy vẫn nhìn tôi,
mời gọi, van nài tôi, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào khuôn miệng tôi.
Chết tiệt. Cô ấy muốn tôi hôn cô ấy.
Và tôi cũng muốn điều đó. Dù chỉ một lần. Đôi môi cô ấy hé mở, sẵn sàng,
chờ đợi.
Không, không, không. Không được, Grey! Cô ấy không phải là cô gái cho
mày.
CÔ ấy muốn tình yêu và hoa, và mày không làm được những thứ như vậy.
Tôi nhắm mắt, cự tuyệt cô và mở mắt ra khi tôi đã quyết định: "Anastasia"
Tôi thì thầm "Cô nên tránh xa tôi. Tôi không hợp với cô."
Cô ấy chau mày đau đớn, cô ấy đã ngưng thở một nhịp.
"Bình tĩnh lại, thở đi, Anastasia." Tôi phải rời xa cô ấy, trước khi làm một
chuyện gì đó ngu ngốc, nhưng tôi ngạc nhiên bởi sự miễn cưỡng của mình.
Tôi muốn ôm cô ấy thêm một chút. "Tôi sẽ đỡ cô dậy và cô tiếp tục đi." Tôi
lùi bước và buông cô ấy ra, kì lạ, tôi không cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi đặt tay
lên vai cô ấy chắc rằng cô ấy đứng vững. Cô ấy thất thần và xấu hổ bởi lời
nói của tôi.
Tôi không cố ý làm tổn thương em.
"Tôi hiểu rồi." Cô ấy nói, thất vọng, rồi quay gót. Cô ấy lịch sự cách xa:
"Cảm ơn ngài."
"Vì cái gì?''