“Đây là điều anh thực sự thích? Tôi, như thế này ư? ”
Nó làm tôi bớt tức giận.
“Tôi biết những gì ông đang cố gắng để làm, Bác sĩ, nhưng nó là sự so sánh
không công bằng. Cô ấy bảo tôi cho cô ấy xem. Cô ấy là một người trưởng
thành đã đồng ý làm thế, Vì Chúa. Cô ấy có thể nói từ an toàn. Cô ấy có thể
bảo tôi dừng lại. Nhưng cô ấy đã không làm thế.”
“Tôi biết. Tôi biết.” Ông siết tay lại. “Tôi chỉ muốn tìm ví dụ về một điểm,
Christian. Cậu là một người đàn ông đang giận dữ, và cậu có thể có mọi lý
do. Tôi sẽ không nhắc lại tất cả những chuyện đó bây giờ-cậu rõ ràng là
đang đau khổ, và toàn bộ trọng điểm trong những rắc rối này là cậu nên đến
chố nào mà cậu có thể chấp nhận và cảm thấy thoải mái với chính mình. ”
Ông ngừng lại. “Cô gái đó…”
“Anastasia,” tôi nóng nảy lẩm bẩm.
“Anastasia. Cô ấy rõ ràng có ảnh hưởng vô cùng lớn với cậu. Sự ra đi của
cô ấy đã kích động sự tổn thương vì bị bỏ rơi và PTSD của cậu. Cô ấy rõ
ràng là có ảnh hưởng tích cực đối với cậu hơn là cậu sẵn sang tự thừa nhận
với chính mình.”
Tôi hít một hơi thật sâu. Có phải đó là lý do tại sao điều này lại đau đớn đến
vậy? Bởi vì cô ấy muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa?
“Cậu cần phải tập trung vào thứ cậu thực sự muốn được,” Flynn tiếp tục.
“Và nó có vẻ như cậu muốn được ở bên cô gái này. Cậu nhớ cô ấy. Cậu có