Chương 24
Thứ tư, ngày 8 tháng 6 năm 2011
Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi Mẹ đang ngủ dưới nền nhà. Mẹ ngủ từ rất lâu rồi. Tôi
lắc mẹ nhưng Mẹ không tỉnh dậy. Tôi gọi mẹ, bà vẫn không tỉnh dậy. Bố
không ở đây và mẹ vẫn chưa dậy.
Tôi khát quá, vào bếp, tôi kéo ghế lại gần bồn rửa bát và ghé môi uống một
hụm nước. Nước bắn tung tóe lên chiếc áo len mà tôi đang mặc . Mẹ vẫn
đang ngủ. Mẹ, dậy đi! Mẹ nằm đấy, người lạnh cóng. Tôi tìm chiếc chăn
nhỏ của mình đắp cho mẹ, và nằm xuống bên cạnh Mẹ trên nền nhà trải
thảm màu xanh ố bẩn.
Tôi rất đói, nhưng mẹ vẫn ngủ say. Tôi có hai chiếc xe ô tô đồ chơi. Một cái
màu đỏ, một cái màu vàng. Chiếc màu xanh đã biến mất. Chúng chạy trên
nền nhà cạnh chỗ Mẹn đang nằm ngủ. Tôi nghĩ mẹ bị ốm. Tôi đi tìm đồ ăn.
Trong tủ lạnh tôi thấy có hộp đậu Hà Lan. Chúng rất lạnh. Tôi ăn chúng
một cách từ tốn. Tôi món này làm bụng tôi quặn them. Tôi ngủ cạnh mẹ.
Món đậu Hà Lan biến mất. Trong tủ lạnh còn một thứ gì đó, mùi rất lạ. Tôi
nếm thử và vị của nó đọng lại đầy trên lưỡi. Tôi thông thả ăn. Tôi uống
ngụm nước. Tôi nghịch mấy chiếc xe đồ chơi, rồi nằm ngủ bên cạnh mẹ.
Người mẹ lạnh toát, mà mẹ vẫn chưa tỉnh. Cánh cửa ra vào thình lình bật
mở. Tôi đắp chiếc chăn phủ lên người mẹ. Ông ta xuất hiện. Chết tiệt,
Chuyện quái gì xảy ra thế này? A, thằng khốn điên khùng khốn nạn. Đồ
chết dẫm. cút đi thằng oát mất dạy. Ông ta đá tôi, đầu tôi đập xuống sàn,
đau nhói. Ông ta cất tiếng gọi ai đó rồi bỏ đi, khóa cửa lại. Tôi nằm xuống
cạnh mẹ. Đầu vẫn còn đau nhức. Nữ nhân viên cảnh sát xuất hiện. Không.
Không. Không. Đừng chạm vào cháu. Đừng chạm vào cháu. Tôi vẫn cứ
nằm cạnh mẹ. Không. Tránh xa cháu ra. Tôi thét lên. Mẹ ơi! Mẹ ơi!. Tiếng