GỬI CHÚT THƯƠNG NHỚ VÀO TIM - Trang 126

Những mảnh kí ức rời rạc quay trở về trong tâm trí, cô đau nhói lòng nhớ

lại một ngày cách đây ba năm, khi cô và anh cùng nhau ngồi xem phim
“Tình người duyên ma.” Miệng nhồm nhoàm nhai bỏng ngô, cô vươn bàn
tay, giật giật tay áo anh.

“Anh!” “Gì?”
“Sao ma mà người lại chạm vào được thế kia?” “Anh chịu.”
Hoài Trung trả lời gọn lỏn, anh vẫn luôn như thế, kiệm lời đến đáng sợ.
“Nếu sau này em chết, liệu anh có giống anh chồng kia, vẫn yêu em dù

em là ma không?”

“Em nói bậy bạ cái gì thế?”
Hoài Trung nhíu mày, tỏ vẻ không vui. Cô hứ một tiếng rồi lại bốc bỏng

ngô bỏ vào miệng, mắt chăm chú nhìn vào màn hình ti vi.

“Sau này em mà chết trước, thế nào em cũng hiện hồn về tìm anh cho mà

xem.” Cô lẩm bẩm.

Hoài Trung cười xòa, dịu dàng xoa đầu cô. “Đồ ngốc này, không được

nói linh tinh như thế. Anh không vui đâu đấy. Em mà chết trước anh, anh
yêu cô khác cho mà xem.”

Cô còn nhớ, hôm ấy cô đuổi theo anh, đánh anh cho đến khi anh vừa

cười sằng sặc vừa xin lỗi.

Cô nhớ... thái độ kì lạ của mọi người sáng nay và cả sự kì lạ trong lớp

học. Cô đã không nhận ra trong lớp toàn những gương mặt lạ lẫm, và cô
chép vào vở những kiến thức của một môn học mà cô chưa từng được biết
tới.

Cô nhớ... nhớ cả cái ngày định mệnh cách đây ba năm... khi cô về nhà

sau một buổi học thêm muộn. Ngày ấy... cô gặp người con trai đó... người
mà cô đã nhìn thấy trên bản tin hình sự... Cô đã nằm ở đó, dưới ba tấc đất
lạnh. Cô... chỉ là một linh hồn.

Hoài Trung gạt nước mắt đứng dậy, mỉm cười nhìn gương mặt của người

con gái anh yêu lần cuối rồi bước đi, dáng lưng đầy cô độc. Trà Mi hoảng
hốt, cô cố đuổi theo anh, nhưng dường như có một lực hút níu bước chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.