GỬI CHÚT THƯƠNG NHỚ VÀO TIM - Trang 127

cô lại, khiến anh càng lúc càng xa. Cô nhìn xuống dưới, thấy đôi chân của
mình đang dần dần mờ nhạt, cô cố gọi tên anh nhưng lại nhận ra cổ họng
mình như nghẹn lại, không phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô đuổi theo, vùng
vẫy trong vô vọng, cô sắp đuổi kịp anh rồi, nước mắt tuôn rơi không cách
nào dứt, cô cố gắng gọi tên anh...

“Anh Trung!”
Bước chân của Hoài Trung dừng lại, dường như... anh nghe được một

giọng nói quen thuộc, anh xoay người, sững sờ khi nhìn thấy cô. Cô đứng
trước mặt anh, cơ thể gần như trong suốt khiến anh có thể nhìn được cả
cảnh vật phía sau. Toàn thân cô tỏa ra những đốm sáng lấp lánh, tản ra khắp
bốn phía. Đôi môi anh run rẩy, cổ họng nghẹn đắng, nước mắt đã khô lại
một lần nữa rơi xuống. Anh đưa tay muốn chạm vào cô, nhưng tay anh lại
xuyên qua cơ thể của cô, anh chỉ có thể cảm nhận được hơi lạnh từ đầu
ngón tay lan truyền đến, như thấm cả vào tim. Anh lên tiếng, thanh âm
nghẹn ngào và run rẩy: “Xin lỗi, anh xin lỗi!...”

Cô nhìn anh, khẽ lắc đầu, cô hiểu anh đang nói gì. Cô mỉm cười, nụ cười

dịu dàng nhưng không giấu nổi nét đau buồn.

“Anh... yêu cô ấy nhiều chứ?”
“Nhiều!”
“Nhiều hơn yêu em không…?”
Giọng nói của cô vang vang, mơ hồ, như tiếng vọng từ một nơi rất xa,

nhẹ như một làn gió thoảng qua bên tai. Nước mắt trong suốt rơi xuống,
biến mất giữa khoảng không. Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, đôi lông mày
nhíu chặt, cố kìm nén đau đớn.

“Nếu tình yêu anh dành cho cô ấy không đủ, anh sẽ không bao giờ chấp

nhận từ bỏ em để ở bên cạnh cô ấy.”

Trà Mi mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, thuần khiết như một tia nắng sớm

mai, không trách cứ, không chút phiền muộn. Cô cảm thấy trong lòng thanh
thản đến lạ kì. Người cô yêu nhất đã không còn cô độc, đã có một người
khác thay thế cô chăm sóc cho anh, và anh sẽ sống một cuộc sống hạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.