GỬI CHÚT THƯƠNG NHỚ VÀO TIM - Trang 161

thoảng trong không khí… Tôi vẫn nằm im trên ghế mây, lắng nghe tiếng
bước chân xa dần của cậu ấy.

Quá khứ đã qua, phải nhường chỗ cho tương lai gõ cửa. Có những người

xuất hiện trong chốc lát lại khiến ta cả một đời khó quên. Cũng có những
người chỉ mải âm thầm dõi theo ta, với tư cách…một người bạn.

Từ đầu đến cuối, cậu ấy chỉ đứng bên cạnh tôi - hư hỏng, bất cần, trốn

học, đánh nhau, đua xe, chơi bar, thay bạn gái như thay áo. Tôi chưa bao
giờ nhìn thấy một điểm tốt nào ở người con trai ấy. Càng ngày tôi chỉ càng
phớt lờ cậu, không quan tâm cũng chẳng để ý đến sự ân cần, sự quan tâm
một cách đặc biệt mà cậu dành cho tôi. Có đôi lúc lại ích kỉ cho đó là sự
hiển nhiên mà mình đáng được nhận… Giá như tôi một lần quay đầu nhìn
lại để có thể thấy được sự ấm áp qua từng lời nói ngông nghênh của cậu,
một lần mở lòng mình ra để thấu hiểu những lo lắng của cậu dành cho
mình…

Nhưng… cậu đi rồi!
Bầu trời trong xanh cao vời vợi, từng đám mây trắng lững thững trôi,

không gian thơm ngát mùi hoa tươi mới, “mưa” vẫn rơi… ướt đẫm chiếc
gối bên dưới.

“Xin lỗi cậu, Quân! Đợi mình, đợi mình có thể nhìn cậu như cậu vẫn

luôn nhìn mình.. được không?” Tôi tự nhủ với chính mình.

Trời nắng nhẹ, không mưa. Gió đã bắt đầu thổi rồi. Tôi mở mắt nhìn về

phía cửa, không gian vắng lặng như thường. Chiếc chuông gió treo trước
cửa đung đưa phát ra âm thanh “Leng keng… leng keng….”

Quân, mình đợi cậu trở về!
MAI THẢO NGUYÊN

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.