bước tiếp, để có thể mỉm cười nhiều hơn mỗi ngày và nước mắt thôi rơi ướt
gối hằng đêm…
“Con gọi cho cậu ấy đi, nhé!” “Nhưng... con…”
“Mẹ hiểu, mẹ tin con gái mẹ sẽ làm được, nên thay đổi, mẹ mong con
hạnh phúc!”
Mẹ ôm tôi vào lòng và tôi có thể hình dung được lúc này mẹ đang cười
rất tươi. Trong căn phòng nhỏ, những đóa hoa Thạch Thảo tỏa hương thơm
ngát…
Rất nhớ, một cơn gió… “Tuấn Anh à!”
“Tú An!”
“Thực ra, tớ… tớ không thể!…”
“Tớ hiểu! Tớ rất nhớ cậu!” Tuấn Anh ngắt lời tôi. “Chúng ta gặp nhau
nhé!”
Câu chuyện của Gió…
Sau gần một năm kiên trì, tôi đã chạm được vào cánh cửa luôn đóng kín
nơi trái tim cô bạn nhỏ. Tôi đã đủ dũng khí để kiên trì tới cùng, để âm
thầm, lặng lẽ, dõi theo cô bạn từng ngày. Kể từ khi đi ngang qua khung cửa
sổ nhà Tú An, hình ảnh một cô bạn đang giơ đôi tay nhỏ ra hứng những
giọt mưa ngoài cửa sổ, với đôi mắt bất định nhìn vào khoảng không trước
mặt, nhưng với tôi đó là đôi mắt đẹp nhất mà tôi được nhìn thấy.
Tôi tới gặp và xin mẹ Tú An giữ bí mật để được nói chuyện qua điện
thoại với bạn ấy hàng ngày, để giúp bạn ấy vui vẻ hơn. Tôi đi nhiều nơi hơn
chỉ để mong có thể kể cho bạn ấy nghe về nhiều vùng đất mới, thay bạn ấy
trải nghiệm vẻ đẹp những vùng đất ấy. Hàng ngày, tôi đều cố gắng mua một
loại hoa khác nhau, nhờ mẹ Tú An mang tới bên cửa sổ - nơi cô bạn hay
ngồi.
Tôi hạnh phúc khi cố gắng từng ngày để thấy được nụ cười trên môi bạn
ấy, mong mỏi một điều kì diệu sẽ xảy ra và kì diệu hơn nữa là giờ đây, sau
mười một tháng hai mươi chín ngày, Tú An đang nắm lấy tay tôi, trên môi
nở một nụ cười rất tươi. “Cảm ơn gió, vì đã thổi tới bên tôi!”